Diệp Khê mừng rỡ ngẩng đầu lên nhưng đã quên đem thu lại nụ cười, Tiêu Dực nghi hoặc: “Ngươi cười cái gì?”
Diệp Khê phản ứng rất nhanh: “Thê chủ không có không cần ta, ta cao hứng.”
Tiêu Dực không nghi ngờ có hắn, xoa đầu của hắn dịu dàng cười nói: “Đồ ngốc.”
Diệp Khê lại khịt khịt mũi, cọ cọ ở hõm vai của nàng mới ngồi thẳng xuống.Đàm Chương Nguyệt nhìn thấy nước mắt thu vào thả ra tự nhiên của DiệpKhê, có chút hoài nghi hắn vừa rồi có phải thật sự khóc hay không? Thấybộ dáng của Tiêu Dực giống đứa ngốc nghếch không hề sức phán đoán. ĐàmChương Nguyệt lắc lắc đầu tặc lưỡi: “Tiêu Dực, nam nhân không thể cưngchiều như thế được, cưng chiều một cái sẽ hất mũi lên mặt. Nếu là nhàta, rống hắn hai câu nhìn xem hắn còn dám dong dài?”
“Phải không? Ngươi muốn rống ai?” An Vụ lạnh nhạt cười đi từ bên ngoài vào, ĐàmChương Nguyệt sửng sốt, lập tức làm một bộ mặt chân chó: “Tiểu Vụ, saongươi lại đến đây?”
“Nếu như ta không đến, làm sao có thể nghe được có người nói muốn rống ta?”
Tiêu Dực và Diệp Khê đều vụng trộm cười, Tiêu Dực quăng cho Đàm ChươngNguyệt một ánh mắt “Ngươi chết chắc rồi”. Diệp Khê còn lại là bận lấyghế cho An Vụ lấy ngồi. Đàm Chương Nguyệt còn đang đứng tấn, trên mặt là chân chó tươi cười đến cực điểm: “Tiểu Vụ, ngươi ngồi đi, ngươi nghelầm, ta làm sao có thể rống ngươi chứ, ta không phải thương ngươi nhấtsao Tiểu Vụ......”
“Hừ!” An Vụ trừng nàng, quay đầu chào hỏi vớiTiêu Dực, lại đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong-khe-ca/2392094/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.