Chương trước
Chương sau
Tiêu Dực tìm xung quanh trong tủ chén, muốn tìm thử xem có thể tìm được chút nước cho hắn rửa mặt hay không, gương mặt ‘Trương Tiểu Hoa’ của hắn còn chưa có rửa đâu. Nước không tìm được, lại tìm được một nồi canh chay.

“Vừa vặn một giọt dầu đều không có, có thể lấy đến rửa mặt rửa chân.”

Diệp Khê nuốt nuốt nước miếng, sợ hãi mà hỏi nàng: “Thê chủ muốn lấy bátcanh này đến rửa mặt sao? Vậy có thể hay không, có thể hay không….” Câunói kế tiếp tiếng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong cổ họng.

Tiêu Dực nghi hoặc: “Có thể cái gì?”

“Có thể hay không đem cái này làm đồ ăn…” Câu nói còn lại bị một tiếng ‘ùng ục’ vang lên đánh gãy, hai tay Diệp Khê đặt lên bụng ngăn chặn tiếngvang bên trong, cấp tốc mà ngẩng đầu nhìn nàng lại cúi đầu: “Nếu khôngthể thì….”

“Ngươi chưa ăn gì sao?” Tiêu Dực hỏi xong thì nhớ lạitrước kia mình đã đọc trong sách, nữ nhân cổ đại kết hôn là cả một ngàycũng không thể ăn cái gì, nói vậy nam nhân nơi này cũng không thể ăn,vậy như thế nào chịu được? “Nấu chín lại ăn.”

Tiêu Dực lúc này đi ra bên ngoài ôm bó củi, lúc Đàm Chương Nguyệt đưa cô trở về, cô nhìn thấy bênngoài có cái bếp nhỏ ngoài trời, mà củi thì chất đống ở trong phòng, ước chừng là để dùng vào mùa mưa.

Diệp Khê cúi đầu suy nghĩ mộthồi, chờ đến khi nàng đi vào lại ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Thê chủ lànói… là nói có thể thưởng cho ta ăn sao?”

Thưởng? Cho chút đồ ănnguội lạnh đều phải dùng từ thưởng sao? Thật sự không biết trước kia hắn sống thế nào qua. Tiêu Dực xem ánh mắt thỏa mãn ngẩng cằm chờ mong củahắn, trong lòng mờ mịt đau, không muốn dọa đến hắn, cô ra vẻ thoải máinói: “Đương nhiên có thể cho ngươi ăn, bất quá phải nấu chín mới có thểăn, nếu không sẽ bị tiêu chảy.”

“Sẽ không, ta có thể ăn lạnh,không cần lãng phí củi lửa.” Diệp khê vội vàng mà cầm đôi đũa và chén đi múc đồ ăn nguội lạnh trong nồi, giống như là sợ động tác chậm thì nàngliền hối hận không cho hắn ăn nữa.

Tiêu Dực ngăn hắn lại, lấychén đũa trong tay hắn để sang một bên: “Diệp Khê, ngoan ngoãn.” Ánh mắt Diệp Khê lập tức ảm đạm xuống, nhưng vẫn nhỏ giọng cam đoan: “Ta sẽngoan, ta không ăn.”

Tiêu Dực nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắnlên, lòng bàn tay cọ cọ trên mặt hắn. Diệp Khê làm việc lâu ngày bị gióthổi nắng cháy, làn da không được bảo dưỡng có chút khô sạm. Tiêu Dựcdịu dàng nói: “Không phải là không cho ngươi ăn, nhưng phải nấu chín lại rồi hãy ăn.” Tiêu Dực chỉ chỉ bên ngoài: “Ngươi biết nhóm lửa không? Ta không biết làm cái kia.”

“Biết.” Diệp Khê vội vàng gật đầu, thừa cơ hội dời mặt mình lấy nồi chạy ra bên ngoài. Hắn có chút sợ hãi cảmgiác xa lạ khi bị nàng đụng chạm, tựa như chính mình biến thành trân bảo được che chở. Hắn không có khả năng là trân bảo, hắn chính là cái tiểuôn thần bị mọi người đều chán ghét.

Tiêu Dực ở trong tủ chén tốinhư mực tìm được những thứ trước đó Diệp Khê dọn bàn đồ ăn vào, còn cómột ít mì sợi, nhưng không tìm được những món khác để ăn như cơm hoặc là gạo. Tiêu Dực sẽ không hiểu được, tiền mà Tiêu Dực trước đều dồn hếtvào tân hôn, chẳng lẽ dự tính phu lang sau tân hôn liền đi làm ăn màysao? Khả năng làm ăn mày kia lại chỉ có thể phân cho hai người ăn mộtbữa.

Tiêu Dực yên lặng đi ra ngoài, trong ánh nến mờ tối cùng ánh trăng sáng ngời chiếu xuống, có thể thấy trong nồi đã sôi. Tiêu Dực đem toàn bộ đồ ăn đi ra lại nâng chén thổi thổi mới đưa cho Diệp Khê đứngtrước cửa bếp nhìn cô tha thiết: “Ăn từ từ, nóng.”

Diệp Khê không có nhận, chỉ sợ hãi mà nhìn nàng: “Thê… thê chủ ăn đi… ta… ta uống chút canh là no rồi.”

Tiêu Dực đem chén đũa để vào trong tay hắn: “Ta không đói bụng, ăn đi.”

Diệp Khê lại sợ hãi mà nhìn nàng, Tiêu Dực làm bộ như không phát hiện tự vào trong nhà lấy ra chén gỗ, cầm muỗng gỗ nhỏ múc canh rau còn lại trongchén ăn. Diệp Khê thấy nàng như thật sự tự nguyện chính mình ăn đồ ănnóng hầm hập, mới ôm chén ở trước cửa bếp ngồi xuống cọc gỗ, một chútchậm rãi đưa đồ ăn vào miệng, bắt đầu còn nhìn lén nàng vài lần, thấynàng luôn luôn ăn không nhìn hắn mới chính thức an tâm ăn, cùng vớitiếng hít hít mũi.

Tiêu Dực cũng không nhìn hắn, chỉ sợ vừa nhìnhắn lại sợ tới mức không dám ăn, chính là đau lòng vì đứa bé này. Bấtquá là một ít canh nóng thức ăn chay đã khiến cho hắn cảm động như vậy,cô thật sự tưởng tượng không được mấy ngày trước kia hắn đã trôi qua thế nào.

Múc thêm nửa chén canh vào trong nồi, Tiêu Dực lại đếnphòng bếp thêm vào chút củi, trong nồi rất nhanh lại sôi lên, Tiêu Dựcbỏ một nắm mì, cầm đũa đảo vài vòng, xoay người lấy củi còn chưa tàntrong bếp nhỏ ra để mai còn dùng tiếp. Bếp nhỏ còn chưa tắt lửa, dư âmcũng đủ nấu chín nồi mì. Tiêu Dực lại cầm đũa đảo vào vòng, luôn luônbắt đầu từ việc nặng nhọc nhất, buông ra tiếng yếu ớt kêu đứa bé đangvùi đầu dùng bữa: “Diệp Khê, lại đây.”

Diệp Khê ngẩng đầu nhìnnàng, thấy nàng đang làm cái gì trong nồi, không dám chần chờ bê chénbước nhanh đến. Tiêu Dực lấy chén qua, đồ ăn bên trong hoàn toàn cònchưa có ăn, Tiêu Dực lấy mì sợi vào trong chén lại đem chén trả lại chohắn: “Đi vào bên trong tìm một ít muối trộn vào, có muối vào sẽ ăn ngonhơn.”

Diệp Khê nhìn nhìn chén mì, lại nhìn nhìn nàng, không xác định hỏi: “Thê chủ là… là cho ta ăn sao?”

“Là cho ngươi ăn, đi ăn đi.”

Diệp Khê lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhìn ánh mắt lại có chút tín nhiệm hơn của nàng.

Tiêu Dực bưng nồi gỗ lên vào nhà, Diệp Khê bưng chén đi theo phía sau. TiêuDực đem nồi canh chay còn một nửa đổ vào trong thùng gỗ, ngồi xổm trênđất bắt đầu rửa mặt, Diệp Khê vội vàng buông chén, lấy khăn treo trêncây gỗ đi qua đưa cho nàng lau mặt.

Tiêu Dực nhận khăn vải, nở nụ cười với hắn một chút: “Đi ăn đi.” Thấy hắn ngồi vào bên cạnh bàn bắtđầu ăn mì, Tiêu Dực mới cầm khăn vải cẩn thận lau mặt mình mà tránhhuyệt thái dương đang bị thương. Huyệt thái dương bắt đầu đau, Tiêu Dựccảm giác mạch máu trên đầu mình đột nhiên giật giật, làm cho người takhông thể an tâm. Tiêu Dực trước không đi cũng phải đi, thế sao còn đểlại nỗi đau đầy người cho cô đây.

Tiếng ợ no nê nho nhỏ vang lên, Tiêu Dực ngẩng đầu, Diệp Khê vừa vặn buông đôi đũa thấy Tiêu Dực nhìnhắn, nâng tay áo lên lau miệng và mặt, cũng không biết là lau mạnh haylà tiếng ợ no nê lúc trước làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng.

“Ăn no rồi sao?” Tiêu Dực vừa nói chuyện, một bên đem khăn vải vắt khô để lên thành ghế, ngồi vào trên ghế bắt đầu cởi giày.

“No rồi ạ, cám ơn thê chủ.” Diệp Khê nhìn động tác của nàng, nghi hoặc nói: “Thê chủ… thê chủ là muốn rửa chân sao?”

Tiêu Dực không trả lời, cô đã bị mùi thối bay phất phới trong không khí làmcho sắp hôn mê, Tiêu Dực trước đã bao lâu không rửa chân? Bồn cầu nhà cô cũng không thối như vậy!

Diệp Khê đến quỳ gần thành bồn, giơ tay đưa vào trong thân bồn, Tiêu Dực bắt được tay hắn, Diệp Khê run rẩy một chút, trong mắt lại lộ ra sợ hãi, sợ hãi mà giải thích nói: “Ta… tagiúp thê chủ rửa.”

“Ta tự mình rửa là được rồi.” Tiêu Dực kéo hắn ấn xuống ngồi bên cạnh mình, thấy hắn càng thêm kích động vội vàng giải thích: “Chân ta không biết bao nhiêu năm không rửa qua, sẽ thối đếnngươi phải ngất xỉu đó.”

“Không… sẽ không… không có ai là mỗingày rửa chân.” Diệp Khê vừa muốn ngồi xổm xuống, Tiêu Dực vội vàng đètay hắn lại, cười nói: “Không mỗi ngày rửa chân, vậy chân còn không thối sao?”

“Dạ… dạ là không mỗi ngày rửa, chỉ có những người giàu có mới mỗi ngày rửa.”

Không phải chứ? Khó trách ngay cả tất đều ố vàng. Tiêu Dực kinh ngạc: “Không cho người nghèo rửa chân sao?”

“Không… không phải… chính là… chính là không có ai sẽ mỗi ngày rửa.”

Tiêu Dực thở dài: “Về sau chúng ta phải mỗi ngày rửa chân, không chỉ ta rửa, ngươi cũng phải rửa.” Tiêu Dực nâng chân lên, chính mình lấy ống quần ở trên đem lau khô chân, Diệp Khê chạy nhanh muốn bưng nước đi, Tiêu Dựclại đè hắn lại: “Ngươi ngồi, ta tự bưng đi đổ.” Cô còn không có thóiquen cho người ta đổ nước rửa chân của mình, huống chi hắn nhỏ gầy nhưvậy, mà nước lại thối như thế.

“Thê chủ….”

“Ngoan ngoãn ngồi ổn định.”

Vừa nói đến từ ‘ngoan’ Diệp Khê cũng không dám lộn xộn, Tiêu Dực nâng nângchân, thật sự không có biện pháp đem chân thả lại đôi giày đang tản ramùi dị bên trong, đành phải trước đem chân để lên trên thành bồn: “Ngươi đi vào bên trong nhìn xem có đôi giày nào sạch sẽ hay không, lấy cho ta một đôi lại đây.”

“Dạ, thê chủ.” Diệp Khê vội vội vàng vàng chạy đến phía sau rèm, sợ chạy chậm nàng sẽ mắng hắn. Tiêu Dực ở trong lòngthở dài, nói với chính mình từ từ sẽ tốt, từ từ sẽ tốt.

“Thêchủ.” Diệp Khê đem một đôi giày tách ra đặt ở hai bên bồn, Tiêu Dực chỉliếc mắt một cái liền nhìn ra giày kia cũng không phải quá sạch sẽ, chỉlà lượng gió vào không nhiều lắm, cho nên không có hương vị lớn như vậy. Miễn cưỡng mang vào đem nước ra ngoài đổ, đem giày kia cùng tất ố vàngcũng quăng ra ngoài cửa, rồi trở về lại chần chờ một chút chuẩn bị đổnước cho Diệp Khê gội rửa.

Tiêu Dực đem khăn mặt nhúng trực tiếp vào trong thùng: “Diệp Khê, đến rửa mặt.”

“Ở trong thùng?” Diệp Khê nhìn khăn mặt phấp phơi ở trong thùng canh raunhỏ, nhỏ giọng nói: “Nhưng đây là thùng dùng để múc nước…”

“Không có việc gì, lại đây, nghe lời.”

“Ta… ta nghe lời.” Diệp Khê không dám có dị nghị, chạy nhanh ngồi xổm bên người Tiêu Dực.

“Diệp Khê thật ngoan.” Tiêu Dực vặn vặn xoắn khăn vải, mở ra lau lên trên mặt hắn, tinh tế đem son phấn nước thấp kém đều lau, lộ ra một khuôn mặtnhỏ nhắn vàng như nến của hắn. Tiêu Dực cảm thấy chính mình biến thànhbà mẹ đang rửa mặt cho con.

Diệp Khê một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ nhắm mắt lại để cho nàng lau, hắn muốn ngoan.

“Tốt lắm.” Tiêu Dực kéo hắn ngồi lại trên ghế, đem nước trong thùng đổ ra bồn, ngồi xổm xuống cởi giày của hắn.

“Ta… ta…” Diệp Khê không biết có nên cho nàng cởi hay không, hắn hẳn là có nghe nói, nhưng là… nào có cho nữ nhân giúp cởi giày?

“Làm sao vậy?” Tiêu Dực đưa hai chân hắn vào trong bồn, hai tay chà xáy trên mu bàn chân hắn, tốt quá, không bẩn bằng cô như vậy. Xem giày hắn, quảthật sạch sẽ hơn.

“Ta… ta…” Diệp Khê còn không biết làm sao thì nàng giúp hắn rửa chân.

“Tốt lắm, tự mình mang giày vào đi qua giường bên kia.” Tiêu Dực vốn định ôm hắn đi qua, nhưng bởi vì Tiêu Dực trước bị người đánh biến thành trênngười nơi nơi đều đau, cô cũng không có khí lực đi ôm hắn. Tiêu Dực đổnước trở về, chống cửa nhỏ lên, đem ngọn nến di chuyển đến bên giườngtân phòng. Diệp Khê ngồi ở một góc giường, tự đem mình thu thành một cục nho nhỏ.

Tiêu Dực cởi áo khoát nằm xuống, chỉ cảm thấy giườngbạc sợi bông chỉ là thùng rỗng kêu to, khăn trải giường và tấm ván gỗkia mới là của mình, giường cứng rắn vậy là của người khác. Mở chăn ra,một làn hương dị lao thẳng tới chóp mũi. Tiêu Dực ở trong lòng mắng vàitiếng: Tiền Dực trước chết tiệt, ngươi đừng có ở bẩn như vậy được haykhông, ngay cả trên chăn tất cả đều là vị chân thối.

Tiêu Dựcghê gớm một hồi, hơn nữa trên người trên đầu đều đau, trong lúc nhấtthời phiền lòng không thôi, vung tay lên đã đem chăn quăng xuống mặtđất. Diệp Khê ngồi ở trên giường nhanh chóng đứng lên quỳ xuống, cúi đầu xuống lui ra sau, thân mình nho nhỏ nhẹ nhàng run.

Tiêu Dực thởdài, vỗ vỗ bên cạnh: “Khê Nhi, nằm nơi này.” Diệp Khê lén lút nhìn nàng, nàng không đánh hắn sao? Không dám cọ xát nhiều, lập tức nghe lời mànằm xuống, cách nàng nửa cánh tay. Tiêu Dực lại ngồi dậy, cũng đưa taykéo hắn dậy, giúp hắn đem áo khoác cởi ra mới lôi hắn nằm xuống, đem hỉphục của hắn cùng chính mình đắp lên trên người hắn, lại tìm vào mónquần áo của Tiền Dực trước làm chăn cho mình.

“Lạnh không?”

Diệp Khê lắc đầu, hiện tại tháng sáu, ban ngày thật sự rất nóng, buổi tốicũng không lạnh.

“Trướcchấp nhận một đêm, chăn kia rất thôi, ngày mai đem đi giặt lại.” TiêuDực nghĩ nên đứng dậy thổi ngọn nến, đột nhiên lại nghĩ đến hiện tạichính là đêm động phòng hoa chúc của mình. Động phòng là không có khảnăng, tuy rằng không phải là có tình cảm mới có thể phát sinh quan hệ,nhưng đối với đứa nhỏ như vậy cô càng không thể xuống tay, Tiêu Dực lạiđi nằm xuống, vẫn để ngọn nến cháy. Tiêu Dực nằm nhắm mắt lại, cảm giácDiệp Khê bên cạnh dè dặt cẩn thận mà hoạt động một lát, lại nhìn chằmchằm cô một lát, không lâu sau hô hấp trầm lại.

Tiêu Dực mở mắtra nghiêng đầu xem người bên cạnh, Diệp Khê nằm sườn mặt nghiêng về bêncô, hơi hơi cuộn tròn thân mình, khóe miệng hơi giơ lên làm như thỏamãn, hai chân mày nhàn nhạt nhíu lại làm như có điều lo lắng, trên máxương gò má gầy gầy nổi lên, đại khái vì rất gầy có vẻ ánh mắt cũng hơihơi có chút cổ, cái mũi không đủ cao, mắt lại tròn tròn rất đẹp, còn cócằm, căn bản chính là một lớp da bao đầy xương cốt, Tiêu Dực đưa tay sờsờ, quả nhiên thật trêu người.

Tuy rằng chuyện xuyên việt xảy rabất ngờ, còn có hơn ông chồng nhỏ, nhưng tương lai ngày ngày có người ởcùng dường như cũng không sao.

Tiêu Dực ngồi dậy , cẩn thận đemthân mình Diêp Khê ôm lại gần, miễn cho hắn lăn xuống đất ngủ. Từ hômnay trở đi, hắn sẽ là chồng của cô, đã đi tới thế giới nữ tôn, cô sẽnhập gia tùy tục bảo vệ tốt chồng của mình, ừ, bắt đầu cũng không thểlàm cho hắn ngủ trên đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.