Thanh Dung dịu dàng nói: “ Tĩnh Yên muội...đi tìm ca ca đây, tỷ ở đây chắc cũng nhớ huynh ấy lắm có phải không, có lẽ sẽ rất lâu muội mới quay lại thăm tỷ được!.”
Thanh Dung nói xong quay người lên ngựa chạy đi, nàng chạy tới biên giới Dung - Hà, chạy vào quân doanh Thanh Hà, khi xuống ngựa ai ai cũng khấu đầu với nàng, nàng đi thẳng vào doanh trại chủ soái, Tĩnh Chi liền chạy tới ôm nàng.
Tĩnh Chi lo lắng hỏi: “ Dung Nhi đã đi đâu suốt một tháng vậy, muội có biết là tất cả mọi người tìm muội cực khổ lắm không hả?.”
Thanh Dung mỉm cười nhẹ nhìn qua phía giường: “ Muội không sao tỷ yên tâm...A Dục huynh ấy sao vậy?.”
Tĩnh Chi nhìn qua rồi đáp lại: “ Bị thương do cung bắn trong lúc chiến tranh, đã nằm như vậy một tháng rồi, cũng may là cung tên không đâm quá sâu, nhưng cộng thêm bệnh cũng nên cứ như vậy đó.”
Nguyên Dục trong cơn mê tỉnh dậy, Thanh Dung nhìn thấy vậy liền trở lại thành hình dáng hoạt bát nghịch ngợm chạy tới bên giường ngồi xuống.
Thanh Dung cố gượng mỉm cười nói: “ Ca ca muội tới thăm huynh đây!!.”
Nguyên Dục muốn cốc vào đầu cô nhưng sót không nỡ làm liền mỉm cười nói: “ Muội muội rốt cuộc cả tháng nay muội đã đi đâu vậy, có biết là tất cả mọi người lo lắng cho muội lắm không hả, muội mà xảy ra chuyện gì thì ca ca phải biết làm sao đây chứ!.”
Thanh Dung cố gắng cười tươi nhưng hai mắt rưng rưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-dung-tu-diep/2884873/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.