Chương trước
Chương sau
Chương Ngụy vừa nghe thấy như vậy thì liền quỳ xuống đáp lại: “ Bệ hạ! Thuộc hạ muốn đi cùng người! Thanh Hà không hề hòa bình như những gì chúng ta nghĩ đâu! Từ sau khi Dương Nguyên Phong lên làm hoàng đế thì Thuần Thị thái hậu Thanh Hà liên tục nhúng tay vào triều chính bà ta đã điều khiển cả Thanh Hà rồi, Thanh Hà bây giờ mới là nơi đáng sợ nhất! Bệ Hạ thuộc hạ cầu xin người hãy cho thuộc hạ đi theo để bảo vệ người!.”

Tử Diệp nghe xong thì mỉm cười rồi đặt tay lên vai Chương Ngụy nói: “ Đó chính là lý do vì sao trẫm muốn ngươi ở lại để bảo vệ Bắc Dung. Ngươi yên tâm trẫm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Được rồi ở lại mạnh khỏe trẫm đi đây!.”

Chương Ngụy nghe xong thì ngơ người, hắn như hiểu rằng lần này Tử Diệp đi vốn đã không còn hy vọng còn sống để quay trở về. Chương Ngụy quay lại nhìn theo bóng lưng của Tử Diệp rồi từng giọt nước mắt rơi xuống, hắn cúi đầu xuống đập đầu và nói lớn: “ Điện hạ! Nô tài chờ người quay trở về!.”

Khung cảnh này dường như rất quen thuốc, hình ảnh lúc này nó giống như lúc Tử Diệp còn là ngũ hoàng tử của Bắc Dung, chàng cùng Mục Thanh rời phủ đi ngao du thiên hạ. Tử Diệp bế Thanh Dung lên xe ngựa. Băng Nhi thì buộc lá thư vào chân bồ cầu rồi thả nó đi sau đó vội vàng ngồi lên xe ngựa. Hạo Hiên cũng ngồi vào bên còn lại để đánh xe ngựa. Cả bốn người lén lút rời khỏi cung bằng cổng sau.

Tử Diệp ở bên trong xe ngựa ôm Thanh Dung dựa vào lòng mình rồi nhẹ nhàng nói nhỏ với nàng: “ Dung Nhi nàng nhất định phải cố gắng đợi ta, ta chắc chắn sẽ cứu nàng và giúp nàng tìm ra kẻ đứng sau!.”

Xe ngựa rất nhanh đã rời khỏi kinh thành, Tử Diệp ngồi nghĩ trong lòng một hồi vẫn quyết định tới quân doanh, chàng nói với Hạo Hiên chạy xe ngựa về phía quân doanh.

Tử Diệp lạnh lùng nói: “ Băng Nhi ngươi vào trong chăm sóc cho Dung Nhi, ta cần phải đi gặp một người!.”

Xe ngựa dừng ngay trước cửa quân doanh. Tử Diệp lạnh lùng bước xuống chàng lấy khăn che mặt mình lại rồi kêu quay qua nhìn Hạo Hiên nói: “ Ngươi đưa lệnh bài tướng quân cho ta!.”

Hạo Hiên lấy lệnh bài từ trong người ra đưa cho Tử Diệp. Tử Diệp cầm lấy rồi lạnh lùng đi tới trước mặt binh lính dơ lệnh bài ra, lính canh gác thấy vậy liền cho chàng bước vào. Chàng đi thẳng vào quân doanh chủ soái nhìn thấy Triệu Duy và Hạ Tuyết đang vui vẻ chơi với Tư Thần. Tử Diệp vừa nhìn thấy Tư Thần thì dịu dàng mỉm cười, đứa nhỏ nhìn thấy chàng thì vui vẻ cười tươi.

Triệu Duy vừa nhìn thấy Tử Diệp thì liền trở nên nghiêm túc, nụ cười của ông cũng dập tắt. Triệu Duy quay qua nhìn Hạ Tuyết nhẹ nhàng nói: “ Tuyết Nhi con đưa Thần Nhi ra sau chơi một lát đi.”

Hạ Tuyết dịu dàng đáp: “ Vâng nghĩa phụ.”



Rồi cô bế Tư Thần đi ra phía sau bình phong, Tử Diệp luôn nhìn theo Tư Thần, sau khi Tư Thần được đưa đi thì chàng quỳ xuống giống như hối lỗi, từng giọt nước mắt chàng rơi xuống, giọng nghẹn ắng cố gắng nói: “ Nhạc... À không sư phụ!.”

Triệu Duy vừa nghe Tử Diệp gọi mình bằng sư phụ ông liền cười lớn rồi nhìn Tử Diệp bằng ánh mắt tức giận lạnh lùng nói: “ Bệ hạ! Ta tưởng người quên mất mình còn có một người sư phụ như ta chứ! Nếu hôm nay người đã gọi ta là sư phụ rồi thì ta cũng không khách sáo đâu! Hôm nay ngươi tới tìm ta có có chuyện gì?!.”

Tử Diệp ngước lên nhìn Triệu Duy rồi nói: “ Sư phụ...người có thể giúp con bảo vệ Bắc Dung được không?!.”

Triệu Duy vừa nghe xong thì không hiểu Tử Diệp đang nói gì, còn liền đi tới hỏi: “ Ý người là sao?!.”

Tử Diệp nhìn Triệu Duy với khuôn mặt tội lỗi, từng giọt nước mắt chàng cứ liên tục rơi, ấp úm nói: “ Thanh Dung nàng ấy sắp...sắp...không xong rồi...Con phải đưa nàng ấy quay về Thanh Hà rồi tiện đó tìm ra hung thủ đứng sau hai chết hoàng huynh và lục đệ. Con cầu xin người cầu xin người hãy bảo vệ Bắc Dung trong thời gian con không ở Bắc Dung. Con đã giao toàn bộ quyền cho người và thượng thư rồi!. Sư phụ...nếu như con không thể quay về...xin người hãy phò tá đưa Thần Nhi lên làm hoàng đế!!.”

Tử Diệp nói xong thì liền tục đập đầu, Triệu Duy cố kìm nén cảm xúc rồi tức giận cúi xuống túm lấy cổ áo Tử Diệp hét lớn: “ Lý Tử Diệp ngươi nghe ra cho vi sư, ngươi đã không bảo vệ được cho Nhiên Nhi thì ta không cho phép ngươi không có trách nhiệm bảo vệ cho Bắc Dung và Tư Thần!!.”

Ông đang nói thì đột nhiên nghẹn lời lại, nước mắt rơi xuống, ông nhăn mặt lại cố gắng nói: “ Vi sư...chỉ tạm thời...nắm quyền thay ngươi mà thôi! Đợi ngươi quay trở về ta sẽ trả lại cho ngươi!.”

Ông nói xong thì hất Tử Diệp ra đứng quay lưng lại lau nước mắt lạnh lùng nói: “ Ngươi đừng tưởng ta đồng ý làm như vậy là vì ngươi! Ta chỉ vì Nhiên Nhi và Tư Thần của ta mà thôi! Hạ Tuyết con bế Tư Thần ra đây!.”

Tử Diệp lấy tay lau nước mắt đi rồi mỉm cười đứng dậy, chàng đi tới đứng trước mặt Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Tư Thần, chàng lấy từ trong người ra một miếng ngọc bội, Tử Diệp nắm chặt lấy hai bên của ngọc bội rồi bẻ đôi nó ra. Chàng lấy một nửa đưa cho Tư Thần sau đó dịu dàng bế đứa nhỏ lên rồi nhẹ nhàng nói: “ Phụ hoàng cho con một nửa miếng ngọc bội đồng tâm này, con nhất định phải giữ kĩ nó nha, phụ hoàng xin lỗi con vì không thể đối xử tốt với mẫu hậu con và con, phụ hoàng thật sự xin lỗi con!.”

Chàng nói xong thì ôm chặt đứa nhỏ vào lòng dịu dàng hôn vào má đứa nhỏ sau đó liền bế Tư Thần đưa cho Hạ Tuyết. Tử Diệp nhìn Tư Thần lần cuối rồi mỉm cười quay người đi, trước khi chàng rời đi có quay lại nhìn Triệu Duy và nói: “ Sư phụ sau khi con đi xin ngươi hãy giữ bí mật chuyện con rời khỏi Bắc Dung. Đồ đệ bất hiếu nếu như có kiếp sau con sẽ quay lại báo đáp công ơn người!.”

Chàng nói xong thì rời đi. Triệu Duy chỉ biết cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, Tử Diệp bước lên xe ngựa rồi nhanh chóng chạy tới Thanh Hà. Trên xe ngựa chàng lấy ra miếng ngọc bội còn lại rồi dịu dàng nhìn Thanh Dung đang nằm trong lòng mình dịu dàng nói: “ Dung Nhi, miếng ngọc bội còn lại này ta sẽ dành cho con của chúng ta.”



Thanh Dung đang chìm đắm trong giấc mộng của chính bản thân mình, nàng đang chìm đắm vào sự hạnh phúc không có đau khổ, nổi loạn, chiến tranh ngược lại thì chỉ toàn là tiếng cười vui vẻ của sự hạnh phúc. Chiếc xe ngựa đang đi được nữa đường thì đột nhiên gặp thích khách. Một đám áo đen từ trên cay bay xuống vay quanh chiếc xe ngựa.

Tử Diệp thấy xe đang đi thì đột nhiên dừng lại, chàng liền hỏi: “ Hạo Hiên, sao lại dừng lại?!.”

Hạo Hiên liền ghé đầu vào trong nói nhỏ: “ Thiếu gia đang có người muốn chặn đường chúng ta!.”

Băng Nhi khuôn mặt lạnh lùng đặt tay ra sau lưng nắm lấy cây roi của mình, còn Hạo Hiên đã chuẩn bị tư thế cầm lấy thanh kiếm. Ở trong xe ngựa, Tử Diệp đặt Thanh Dung lên lưng mình rồi lấy khăn quấn chặt nàng vào người mình sau đó cõng nàng lên. Chàng hạ lệnh chuẩn bị đánh, chiếc xe ngựa cũng kẻ địch bị kéo thành từng mảnh. Tử Diệp dùng nội công của mình đẩy nhảy ra khỏi xe ngựa.

Cả ba người đứng chụm lại với nhau. Đám sát thủ liền cùng nhau nhào lên Tử Diệp một tay thì ôm lấy Thanh Dung còn một tay thì nắm chặt lấy thanh kiếm, chàng dùng lực phi lên chém chết từng tên, từng nhát kiếm đều rất mạnh mẽ và dứt khoát. Băng Nhi sau bao nhiêu năm được Thanh Dung rèn luyện thì võ công của cô cũng không thua kém gì đám sát thủ, công cùng Hạo Hiên hợp lực giết chết từng tên. Tử Diệp điên cùng chém giết. Tuy chàng cõng Thanh Dung ở trên lưng nhưng không hề khiến chàng bị cản trở, tới khi còn duy nhất một tên cuối cùng.

Tử Diệp lạnh lùng chĩa kiếm vào hắn lạnh lùng hỏi: “ Kẻ nào phái ngươi tới?!.”

Tên sát thủ đó liền cắn thuốc độc tự vẫn. Hạo Hiên liền đi tới gần lục soát trên người hắn coi có vật gì đáng nghi không thì liền phát hiện lệnh bài trên lệnh bài có ghi [Thiên Nghi Sát]

Băng Nhi vừa nhìn thấy thì liền mở to mắt ra rồi nói: “ Thiên Nghi Sát?!.”

Tử Diệp nghe thấy vậy thì liền quay qua nhìn Băng Nhi và hỏi: “ Cô biết chiếc lệnh bài này?.”

Băng Nhi gật đầu rồi quay qua nhìn Tử Diệp đáp: “ Chắc các người cũng biết là tên Thuận Khang kia là nghe lệnh từ người khác, người mà hắn nghe lệnh chính là Sát Chủ của Thiên Nghi sát mà kẻ đó chính là Trịnh Thuận thái phó của Thanh Hà!.”

Tử Diệp vừa nghe thấy tên của Trịnh Thuận thì liền nói: “ Quả nhiên là ông ta!.” Băng Nhi nhìn Tử Diệp rồi nói tiếp: “ Sau khi Thuận Khang chết mà không nói ra sự thật, công chúa đã nhờ ta thông báo với người trong cóc điều tra thì phát hiện ra là do người trong Sát ra lệnh. Thiên Nghi Sát là nơi mập thám làm việc tìm hiểu, điều tra tất cả những việc trong thiên hạ. Nó vốn là tổ chức do tiên hoàng và tiên hoàng hậu bí mật lập ra nên rất ít người biết tới, vì tin tưởng Trịnh Thuận nên họ đã giao cho ông ta làm Sát Chủ. Nhưng ta không biết từ khi nào trong Thiên Nghi Sát lại có nhiều sát thủ võ công cao cường như vậy. Những cao thủ như vậy vốn chỉ có ở Nguyệt Lãng Cóc mà thôi!!.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.