Chương trước
Chương sau
Màn đêm quả thực dễ nhát người, vì có rất nhiều thứ không rõ ràng như ban ngày, trong bóng tối mọi vật đều có thể được che giấu. Không khí thanh lãnh, hương Tố Mai nhàn nhạt toả ra hoà cùng hương trà Tố Mai tràn ngập cả gian phòng khiến người ta có cảm giác thư thái hơn, cơ hồ mọi vướng bận trong tâm đều được xoa dịu.

Màu trắng của răng nanh ánh lên, người ấy có vẻ như đang cười, hơi thở yếu ớt khiến trái tim kẻ luyện võ kia cũng lay động theo.

Trong đầu y đã có sẵn kế hoạch, khi đó sẽ làm gì để giải quyết vẹn toàn tình cảnh hiện tại, nhưng y không biết liệu khi đó có thể quay đầu lại không. Là giày vò mà không phải là giày vò, là khuất phục mà không phải là khuất phục, lòng y rốt cuộc là như thế nào chứ? Cảm giác này có chút đau khổ mà cũng có chút chua xót, lại làm người ta không nỡ dứt ra.

―Đang nghĩ gì vậy?

Một giọng nói dịu dàng vang lên, không làm người trên giường giật mình, vì giọng nói ấy dường như đã trở nên rất đỗi quen thuộc. Lần này y đã chuẩn bị rất tốt, vậy mà tế bào toàn thân đều bởi vì bốn chữ này xôn xao, khi đã buông tay mới phát hiện ra đón nhận là cảm giác dễ chịu nhất.

―Không có…

Thản nhiên trả lời như trước đây, đối diện với hắn.

―Ta…

Vốn không nên tới nhưng hôm qua đã khiến y tổn thương, đêm xuống, Hiên Viên Hạo Húc không tự chủ được mà rảo bước đến đây. Lẽ ra chỉ cảm nhận được chút hơi thở của người kia cũng đủ khiến hắn mãn nguyện nhưng hắn rất tham lam, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

―Tối nay trời thật lạnh…

Có lẽ thân thể liên tục bị khuấy động nên ngày càng trở nên hư nhược mất rồi, tuy không khoẻ nhưng tâm tình y rất tốt.

―Ân? Lô hoả không ấm sao?

Nghe thấy người kia kêu lạnh, nam nhân đứng ở góc sáng lập tức lao đến bên giường, đem bàn tay nhỏ nhắn của người kia ủ trong lòng tay nóng rực của mình.

―Sao lại lạnh như băng thế này?

Trong bóng đêm, nam nhân mặt nhăn mày nhíu. Rõ ràng có ấm lô nhưng không hiểu vì sao tay y lạnh như vậy, giống như thứ chảy trong mạch không phải là máu mà là nước đá, vừa chạm vào tức thì lạnh đến thấu xương.

―A… trời sinh ra đã vậy…

Tuyết Tố Tây từ trước đến giờ đã lạnh như băng, đôi khi còn cảm thấy quanh thân mình máu đều đọng lại. Cảm xúc bây giờ dù không giống như mọi khi nhưng đã không còn quan trọng nữa rồi.

―Ngươi… hận ta ư?

Ân oán từ đời trước đã dẫn đến hiện trạng, không, là vì vẻ ngoài mỹ mạo của y đã kích thích dã tâm của hắn.

―Là ngươi mới đúng.

Giữa bọn họ ngoài thù hận ra không còn thứ nào khác sao? Hắn không phải muốn báo thù của Hiên Viên gia sao? Vì lẽ gì mà tự nhiên hỏi y như vậy?

―Ta… không biết…

―Ừm… ta cũng vậy…

Nghe nam nhân kia trả lời, Tuyết Tố Tây thấy thoải mái được phần nào. Trước đây, nam nhân này luôn mang vẻ căm ghét y khiến y thật sự sợ hãi. Vậy nên khi nghe được đáp án của người này, y mỉm cười nhẹ nhõm, đáp án đó đáng, đáng lắm…

Nếu là vậy, y sẽ không níu kéo tình cảm của mình dành cho hắn nữa, điều đó sẽ khiến hắn muộn phiền. Tốt hơn hết nên cất giấu trong lòng, như vậy, những người khác sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

―Ôm ta được không? Ta lạnh…

Đảo khách thành chủ, Tuyết Tố Tây trở mình, đưa tay vuốt ve bàn tay to bản của nam

nhân kia.

―Ách… ngươi…

Kinh hách trước hành động của người kia, nam nhân thoáng sửng sốt. Nếu có ánh đèn, ắt hẳn vẻ mặt của hắn rất tức cười, nghĩ vậy, người kia che mặt phì cười.

―Cười cái gì?

Cuối cùng nam nhân cũng có phản ứng, dịu dàng đem vật trân bảo của mình ôm vào trong ***g ngực rộng lớn của mình, tay nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc mềm mại, bóng mượt.

―Đâu có…

―Thật chứ?

Không ngừng tăng lực đạo đè lên cơ thể đối phương, nếu hắn không cho y đáp án chính xác, y sẽ tự mình tìm hiểu. Nằm trong lòng hắn có chút kích động, y có cảm giác khác lạ, thương tổn từ đêm qua vẫn còn nhưng bọn họ mặc kệ, như trước đây, thân thể tiếp xúc trong cảm xúc chân thực… Mà trong lòng hai kẻ ấy vẫn chất chứa những suy tư…

Lại một sáng sớm tỉnh dậy trong sự trống trải, Tuyết Tố Tây đưa mặt nhìn dương quang hằng ngày vẫn xuyên qua song cửa, cảm thấy hiện tại tựa như một giấc mộng, hơi nóng đêm qua đã không còn mà thay vào đó là vẻ tĩnh lặng của ban mai, cho dù có lưu luyến níu giữ cũng không thể tìm lại cảm giác đã từng len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể.

Đã không thể nắm được thì nên buông tay.

Tại Chiến Thần điện, Hiên Viên Hạo Húc cũng không mấy dễ chịu, hôm nay trên đại điện có ba kẻ. Mọi chuyện sẽ đi đến đâu đây? Hắn không biết, thật mệt mỏi, hắn không muốn đảm nhận trọng trách của người nắm giữ cái thứ quyền lực mà người người mơ ước nữa.

―Phu quân, chàng gọi thiếp đến đây chẳng hay là có chuyện gì?

Ở trước mặt các đại thần, Trưởng công chúa vẫn phép tắc quỳ xuống, cốt cách ung dung, hoa lệ quả đúng là chuẩn mực của danh môn khuê tú. Nhìn sắc mặt ngưng trọng của phu quân, Tuyết Tố Hân tự hỏi phải chăng việc của mình đã bại lộ. Vô lý, người của Tuyết Lý tộc đã cam đoan sẽ không để lại chút sơ hở nào sao? Dùng khoé mắt khẽ liếc sang huynh muội Tuyết Lý Thiên, hai ngươi kia vẫn trầm tĩnh như cũ, nàng thấy an tâm hơn.

―Thừa tướng đại nhân, hôm nay tại hạ sẽ lấy thân phận một nam tử bình thường lâm triều. Giọng Hiên Viên Hạo Húc âm vang cả Chiến Thần điện, lời nói khiến tất cả thần tử phía dưới

loạn tâm. Mọi người nhìn xung quanh, không hiểu Phò mã của bọn họ nghĩ gì.

―Phò mã quá lời rồi.

Giản Vân Thư đưa mắt ra hiệu cho Hiên Viên Hạo Húc, tiểu tử này muốn làm gì chứ? Cư nhiên lại mang bộ dáng khảng khái quên mình, không lẽ hắn định tự ―kiểm điểm sao?

―Ta – Hiên Viên Hạo Húc, tại Chiến Thần điện, bây giờ, kính cẩn xin thỉnh tội với các đại thần của Tuyết Phong, vì ta không thể chung sống cùng Trưởng công chúa Tuyết Tố Hân nữa…

―Không! Không được nói!

Tuyết Tố Hân cuồng loạn gào thét cắt ngang lời nói rành rọt Hiên Viên Hạo Húc. Nàng mặc kệ hình tượng của mình, trên đại điện điên cuồng quăng áo khoác ra, phẫn nộ nhìn trượng phu. Hắn sao dám đối xử với nàng như vậy? Hắn sao dám trước mặt mọi người khiến nàng mất mặt? Hắn muốn mọi người khắp thiên hạ biết Tuyết Tố Hân nàng là kẻ đáng khinh bị trượng phu vứt bỏ sao?

Nàng đã từng vô cùng kiên trì đối với nam nhân này, giờ tất cả đã biến thành hận ý. Nàng

– Tuyết Tố Hân là ai chứ, năm đó vì một Võ Trạng nguyên nho nhỏ mà dày công lập mưu hiến dâng cho hắn, kết quả là bảy năm thờ ờ, kết quả là hôm nay lại bị hắn tàn nhẫn bỏ rơi.

―Phò mã hãy suy nghĩ kỹ đã.

―Đúng vậy, chuyện này từ trước đến giờ ta chưa từng nghe nói.

―Mong Phò mã cân nhắc.

Thần tử trên đại điện một phen rối loạn, từ khi khai quốc đến nay chưa từng gặp chuyện phò mã hưu công chúa. Nam tử trong thiên hạ ai chẳng muốn thú công chúa, thế mà có người nỡ từ bỏ mối nhân duyên quý giá này.

Giản Vân Thư đứng dưới, cúi đầu không nói gì vì ông đã đoán được quyết tâm của đứa nhỏ này từ trước, lựa chọn này hẳn sẽ dẫn đến những biến động, nên ông quyết định tĩnh quan kỳ biến.

―Ý ta đã quyết.

Cuộc sống vô vị hiện tại nên sớm chấm dứt, sư phụ nói đúng, hắn quả thật không thích hợp với thế giới này, cho dù sinh ra trong thế gia nhưng hắn không muốn chút nào.

―Hiên Viên Hạo Húc! Ngươi dám đối xử với ta như vậy?!

Mọi người không ngăn được quyết định của hắn. Tuyết Tố Hân ngẩng đầu nhìn nam nhân trên đài cao, vì sao lại nhẫn tâm như vậy? Nàng vì hắn mà không chần chừ xuống tay với cữu cữu của mình, tại sao hắn nỡ làm vậy?

Hắn giờ ở vị trí cao như vậy là nhờ ai? Không phải vì nàng thương cảm hắn, ái mộ hắn nên hắn mới có ngày hôm nay sao? Hắn vì lẽ gì mà đối xử với nàng thế này? Năm đó chẳng phải hắn đã hạnh phúc chỉ đích danh nàng sao? Cái cảm giác ấm áp đêm ấy luôn là lương dược tuyệt hảo cho nàng bao năm nay. Vậy mà, hiện giờ tất thảy đều tan biến. Nàng hận, hận vô cùng.

―Thứ lỗi cho ta.

Làm uổng phí tuổi thanh xuân của một nữ nhân, hắn thật sai lầm, lúc trước đều vì thù hận của mình. Năm đó hắn đã lờ mờ nhận ra mưu kế của nàng, giờ ngẫm lại, hắn thật sự không phải. Một nữ nhân ái mộ mình như vậy, hắn thật sự lực bất tòng tâm, vì trái tim hắn từ năm mười hai tuổi đã có hình bóng ai đó rồi, đâu còn chỗ dành cho bất cứ người khác nữa.

―Ta không cần ngươi xin lỗi! Câm miệng cho ta!

Nàng không nghe, không muốn nghe thêm nữa, nam nhân này là người đã vẽ nên cảnh xuân tươi đẹp của nàng. Nhưng giờ đây nàng bị ruồng bỏ, tại sao tất cả mọi người đều phụ nàng?

―Ta…

―Hiên Viên Phò mã, việc này hình như không ổn. Tại hạ cũng chưa bao giờ nghe qua có chuyện có người hưu công chúa.

Tuyết Lý Thiên bắt gặp vẻ điên cuồng của Tuyết Tố Hân, thật đáng sợ a. Nếu tiểu sủng vật của hắn lại biến thành dạng này, hắn sẽ đau lòng chết mất, bất quá, hắn dĩ nhiên không hưu nàng nên tiểu sủng vật của hắn sẽ không có như vậy đâu.

―Đây là chuyện riêng nhà ta.

Biết trước Tuyết Tố Hân sẽ phản ứng kịch liệt nhưng hắn không ngờ nàng nổi giận kinh thiên động địa như vậy.

―Ngươi hưu công chúa của Tuyết Phong, chuyện liên quan đến Tuyết Phong là liên quan

đến bọn ta.

Tuyết Lý Thiên không bỏ qua cơ hội thể hiện trước mặt cố chủ, sát thủ Tuyết Lý tộc rất hiểu nhân tình đó nha.

―Tại hạ bất lực.

Hắn không thể buông tay, nếu cứ như bậy mới là tàn nhẫn với nàng. Hắn không thích vướng bận.

―Nói vậy là không chịu thay đổi quyết định rồi.

Thấy Hiên Viên Hạo Húc nhíu mày, Tuyết Lý Thiên nhếch mép cười, xem ra chuyện lần này có vẻ thú vị đây.

―Tuyệt không hối hận.

Tiếp tục đeo đuổi chỉ làm bản thân càng bị tổn thương, cũng khiến những người bên cạnh bị tổn thương. Thời gian sẽ xoá mờ đi mọi vết thương, giống như Lãnh Thiên Thương không trêu chọc tiểu sư đệ của hắn thì mới là bất thường.

―Nếu là như vậy, tại hạ…

―Công chúa, hết thảy đều là lỗi của tại hạ.

Hắn chưa từng mềm mỏng nói chuyện với nàng như thế này, chỉ là nói ra điều nàng chẳng hề muốn nghe. Nàng không dễ dàng tha thứ cho người khác khi dễ mình, tuyệt đối không.

―Ta hận ngươi, hận không thể nuốt chửng ngươi!

Không màng đến tóc tai rối bời, cũng không nhặt áo khoác rơi trên nền đất, nàng nói xong liền xoay người rời khỏi Chiến Thần điện, cũng là rời khỏi người duy nhất mà nàng sùng bái trên đời này.

―Thiếu chủ, thuộc hạ có nên…

Nụ cười âm trầm của Công chúa trước khi ly khai khiến Hồi Diệc Vân cùng Mộng Thiên Văn không lạnh mà run. Hai người nhìn nhau liếc mẳt một cái rồi cùng xin chỉ thị của Hiên Viên Hạo Húc.

―Ân.

Khẽ gật đầu, hắn cũng e ngại Tuyết Tố Hân có thể làm chuyện bất lợi với Tuyết Tố Tây. Dù sao đến hiện giờ sát thủ nàng thuê vẫn chưa xuất hiện, không lẽ bản lĩnh chúng kém cỏi? Hay nàng có mưu đồ gì khác?

Hồi Diệc Vân lặng lẽ rời đi. Trên đại điện, chúng thần tử vẫn nghi ngờ quyết định của Phò mã, căn bản đã quên mất chuyện quốc gia đại sự.

―Ha ha ha, Hiên Viên Phò mã cần phải cẩn thận đó.

―Ngươi có ý gì?

Hiên Viên Hạo Húc cảnh giác nhìn Tuyết Lý Thiên. Nụ cười trên mặt y cứ như hiểu rõ thiên cơ, mà Tuyết Lý Băng đứng bên cạnh cũng mang ánh mắt trách cứ.

―Ngươi nóng nảy quá, thật ngốc nghếch.

Nam nhân này rốt cuộc có gì tốt, chẳng qua cũng là vũ phu thôi, một chút đầu óc cũng không có. Nếu là hắn, nàng sẽ không đá chọi với đá đâu. Một nữ nhân lâm vào bước đường cùng có thể làm bất cứ chuyện gì, ―tối độc phụ nhân tâm(55),hắn chưa từng nghe qua câu này sao?

―Tự giải quyết cho tốt đi.

Dù sao kịch hay mới bắt đầu, hắn tất nhiên muốn đi ―quan tâm đến cố chủ một chút, ―tất cả đều vì cố chủ chính là tôn chỉ hàng đầu của bọn họ.

―Thiên Văn, phái người bảo vệ chặt chẽ Đông cung, sau đó giám sát bọn họ.

Hiên Viên Hạo Húc không muốn Tuyết Tố Hân gặp Trần Nhi, tình trạng hiện nay của nữ nhân kia không thích hợp để gặp hài tử, mà biểu tình của Tuyết Lý huynh muội cũng làm cho hắn nghi hoặc. Hai người kia dường như thực sự không chỉ là vì từ hôn mà đến.

―Dạ, chủ tử.

Mộng Thiên Văn lĩnh mệnh đi xuống. Hắn khẽ lắc đầu, chuyện nhà thanh quan rối rắm quá a, lão bà của chủ tử quả là phiền phức. Mộng Thiên Văn hắn thà chết còn hơn đi thú một nữ nhân dữ như vậy.

Hiên Viên Hạo Húc đưa mắt nhìn Giản Vân Thư hãy còn đứng một bên chưa lên tiếng. Hắn xuống bậc, đi đến bên cạnh.

―Thế thúc, Tuyết Phong về sau phải dựa vào ngài rồi.

―Ách… ngươi…

Giản Vân Thư thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hiên Viên Hạo Húc, tiểu tử này sao lại như trăn trối thế này, hắn muốn làm gì?

(55)Tối độc phụ nhân tâm (最毒妇人心): thâm hiểm nhất là lòng dạ đàn bà

―Thế thúc đừng lo, tiểu chất không có coi thường mạng sống của mình đâu.

Hiên Viên Hạo Húc nhìn lão nhân, hắn biết thân là thần tử, lợi ích của Tuyết Phong đương nhiên quan trọng nhất nên lúc trước ông mới đối chọi gay gắt với hắn, kỳ thật ông cũng quan tâm đến chất tử nên mới như vậy, thế là đủ rồi.

Hắn Hiên Viên Hoạ Húc trên thế gian này trừ bỏ tình nghĩa huynh đệ, chỉ còn lại sư phụ cùng lão nhân này còn khiến hắn luyến tiếc, chỉ là dù coi trọng nhưng vẫn không thể khiến hắn mở lòng.

―Cựu thần từ nhỏ đã nguyện bảo hộ Tuyết Phong.

Giản Vân Thư dùng ánh mắt khiêu khích với Hiên Viên Hạo Húc, ông còn muốn nhìn thấy

Tuyết Phong đổi tân chủ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.