Mùa đông ở Tuyết Phong là mùa đẹp nhất trong năm, khắp nơi bao phủ bởi sắc trắng của Tố Mai – quốc hoa của Tuyết Phong, cũng là loài hoa Tuyết Tố Tây yêu thích nhất. Đằng sau Vong Ưu cư có rất nhiều Tố Mai, mỗi ngày Tuyết Tố Tây đều đến dưới tàng mai đứng ngẩn ngơ một chốc, ấy là thời gian y thấy thoải mái nhất. Dạo này y rất sợ ở cùng một chỗ với Hiên Viên Hạo Húc. Không hiểu vì sao, chỉ cần người đó lại gần, Tuyết Tố Tây sẽ thấy miệng trở nên khô khốc, tim đập thình thịch. Cái cảm giác không thể khống chế được nhịp tim khiến y muốn chạy trốn khỏi người kia. Nhưng hiện giờ đâu phải việc gì cũng theo ý muốn được. Y đã trở thành sủng vật của người đó, quan hệ này cứ như vậy duy trì được khá lâu rồi, và vẫn không mang lại kết quả gì…
Đêm qua nam nhân kia lại khiến y cả đêm mất ngủ. Hiên Viên Hạo Húc dạo này thường trở nên trầm mặc, ít nói, có khi dùng ánh mắt thâm trầm khó hiểu nhìn Tuyết Tố Tây, có khi ánh mắt lại mang vẻ sợ hãi như thể y sẽ biến mất vậy. Y đâu thể biến đi đâu chứ? Nam nhân kia sẽ dễ dàng buông tay sao?
―Chủ tử à, trời lạnh lắm, ngài mặc thêm áo vào đi.
Vị Tuyết nhìn thân hình ngày càng gầy đi của Tuyết Tố Tây, sao chủ tử không chịu chiếu cố bản thân chứ? Hiện giờ Người tựa như một cánh hoa mai, có thể bị hàn phong thổi bay bất cứ lúc nào.
―Ân, Vị Tuyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duc-tuyet-chu/3175498/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.