―Hôm nay Thừa tướng đại nhân nói muốn gặp ngươi…
Hiên Viên Hạo Húc chịu không nổi Tuyết Tố Tây ngó lơ mình, đành phải tìm chuyện để mở lời trước, nhưng nhận ra Tuyết Tố Tây đột nhiên chấn động, hắn liền hối hận vì mình đã chạm vào nỗi đau của người kia.
―Ta còn có mặt mũi nào mà đi gặp Thái phó.
Người mà Tuyết Tố Tây xem trọng nhất chính là lão sư Giản Vân Thư, ông là một người đáng kính. Ngay cả Phụ hoàng cho dù thực tâm thương yêu y, y cũng không mặn mà gì. Sau khi Mẫu phi qua đời, bọn họ cũng không hay gặp nhau.
Mẫu phi sùng bái Phụ hoàng đến nỗi mê muội, tiếc rằng Phụ hoàng cũng chẳng thể đáp lại tình cảm đó. Người chỉ coi nàng như một công cụ. Phụ hoàng vẫn nghĩ Mẫu phi không khả năng gánh vác hậu cung nên đâu coi trọng nàng.
―Không được nói như vậy!
Kéo mạnh Tuyết Tố Tây lại, Hiên Viên Hạo Húc tức giận mắt vằn lên nhìn chằm chằm Tuyết
Tố Tây. Sao có thể tùy ý địa bôi nhọ chính mình như vậy? Hắn không cho phép.
―Ngươi có thể chặn được miệng lưỡi thế gian sao?
Tuyết Tố Tây tức cười quan sát Hiên Viên Hạo Húc, đây là lần đầu tiên không phải ở trên giường hắn có thể đập vỡ cái mặt nạ lạnh lùng của Hiên Viên Hạo Húc. Nguyên lai chỉ cần làm thương tổn chính mình, nam nhân này sẽ phát điên.
―Câm miệng!
Tuyết Tố Tây bỗng dưng như trở thành một người khác, trên mặt cười mỉa giống như đang cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duc-tuyet-chu/3175493/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.