Bẩm nương nương, canh ba rồi.” Một đại thái giám đứng trước cửa nhẹ giọng nói.
Mỹ phụ mặc hoa phục ngồi cạnh giường liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ.
“Thực.” Lâm Phi nhẹ nhàng vuốt tay thiếu niên trên giường.
“Mẫu phi, người mau trở về đi.” Tạ Thực nhắm mắt, giọng nói mang theo một tia uể oải khó giấu.
“Nhị hoàng tử đã khá hơn nhiều, nương nương ngược lại phải bảo trọng.” Một nha đầu thiếp thân cố khuyên, “Thái y sẽ chầu trực, không rời nửa bước.”
“Khi trời sáng, hoàng hậu nương nương lại tới… người…” Đại thái giám muốn nói lại thôi.
Lâm phi kéo chăn cho Tạ Thực, sau khi rời khỏi Quang Điện, biểu tình đau buồn đã bị che dấu sau lớp dung nhan tinh xảo.
Lỗ tai của Tạ Thực kêu ù ù đau nhức nhối, lúc nãy hắn chỉ giả sắc mặt tốt để bà yên tâm rời đi, Lâm Phi vừa đi, sắc mặt hắn lập tức khó coi thêm ba phần.
“Nhị hoàng tử.” Nha đầu vội tiến lên: “Thái y đâu.”
“Không cần thuốc.” Tạ Thực cắn răng nói, mồ hôi rơi liên tục.
Đau.
Chỗ nào cũng thấy đau, lỗ tai kêu ù ù xuyên thẳng đầu óc, khiến đầu hắn đau sắp nứt, giằng co suốt mấy ngày, đừng nói là đứng dậy đi lại, ngay cả ăn chút cơm hay uống ít nước cũng không được.
Mấy ngày trước, Tạ Thực đột nhiên bị ù tai, giống như có một người từng giờ từng khắc ghé vào lỗ tai hắn nói mớ, hắn không nghe rõ người kia nói gì, giọng nói đó như mang theo một lưỡi dao, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-doi/2114965/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.