Tôi làm trong ngành quy hoạch xây dựng, dù không trực tiếp tiếp xúc lại vẫn khá quen thuộc với uy lực của thuốc nổ. Dỡ nhà, phá đường, đục núi, rất nhiều công đoạn đòi hỏi máy móc hàng tấn, nhân công hàng chục đều được thay thế bởi một lượng thuốc nổ nhất định.
Dùng thuốc nổ dọn đường tuy rằng tiện lợi lại tuyệt đối không phải cách mà dân không chuyên có thể nghĩ đến. Dù là sử dụng sai liều lượng hay chôn sai vị trí đều dễ dàng dẫn phát phản ứng dây chuyền, gây thiệt hại nặng nề.
Với môi trường hang đá núi đất như này, tôi càng chẳng bao giờ dám nghĩ tới việc châm ngòi kíp nổ, có khác gì tự sát đâu cơ chứ?!
Vốn tôi tưởng bất đắc dĩ lắm thì bảo Pat dẫn ra ngoài, cùng bàn lại kế hoạch rồi đi giải cứu con tin sau, nhưng hành động liều lĩnh của sói trắng đã khiến mọi logic trong đầu tôi tan tành theo tiếng nổ.
Tiêu, tiêu hết rồi!!- Đấy chính là suy nghĩ duy nhất trong giờ phút mà màng nhĩ tôi bị thổi tung.
Vách hang rung rinh, xác mỡ bò xung quanh bắn toé lên. Bởi vì nằm bò sát đất, tôi có thể cảm nhận rõ chấn động truyền từ cửa đá dội lại, phúc bảy mươi đời tôi, hậu quả còn chưa đến nỗi gây nên phản ứng dây chuyền.
May mắn là sói trắng biết sợ, nhưng liệu sức nổ đấy có đủ phá cửa không?
Bụi đất bay mù mịt, tôi che mũi xua khí một hồi thì thấy cửa đá vẫn đứng sừng sững.
Tôi thất vọng ra mặt, thầm nghĩ- Mẹ nó! Vậy là toi công.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-dia-vui-thay/1074029/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.