Tôi chẳng có chút lòng tin nào vào Chung lừa đảo, vậy nên chỉ nhướn mày nhìn lão một cái rồi phủi mông chạy lại chỗ bác ba. 
“Bác sĩ đến chưa ạ?” Tôi hỏi. 
“Đang chờ ở ngoài.” 
Bác ba quay sang ông Lâm: 
“Thưa ngài Lâm, ông có muốn hoãn buổi đấu giá ngày mai không?” 
“Không được hoãn.” Ông Lâm lạnh lùng đáp “Cũng không cần tăng thêm thủ vệ, đã có người của tôi.” 
Bác ba tôi gật đầu. Ông Lâm lại dặn dò Chung lừa đảo. 
“Anh Chung đừng vội báo với Lưu Ly tháp, để ngày mai tôi bắt bọn không biết trời cao đất dày đấy đã.” 
“Anh làm khó tôi rồi.” Chung lừa đảo cười đáp. 
“Chị Diêu không phản đối chứ?” Ông Lâm hỏi bà Diêu. 
Bà Diêu hừ một tiếng coi như đồng ý sau quay sang tôi nói: 
“Sanh tử, hôm nay coi như tính. Từ ngày mai, cậu là chó của tôi, liệu mà chuẩn bị.” 
Bà già này không biết có sở thích đặc biệt gì với chó mà cứ mở mồm ra là cắn người. Tuy tôi nghe chối tai lắm, nhưng vì quá lo lắng cho tình hình của bác hai nên tôi chỉ qua loa gật đầu. 
"Vậy tôi xin phép đi trước, các vị khách quý yên tâm, chuyện hôm nay chúng tôi nhất định sẽ cho các vị câu trả lời thỏa đáng." Bác ba tôi cúi người sau đó chúng tôi vội vàng đưa bác hai vào bệnh viện. 
Ngày hôm nay dài quá, khi tôi kịp nhớ tới thời gian thì đồng hồ đã điểm ba rưỡi sáng. Thế mà tôi chẳng buồn ngủ nổi, cứ luôn trằn trọc về cuộc nói chuyện ngắn ngủi với bác ba một tiếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-dia-vui-thay/1073949/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.