Sư béo dỏm bỗng cười hề hề, tay gấu của hắn vung lên, đè bẹp dí tôi trở lại mặt hòm.
“Mần quan tài.”
Tôi đơ ra mất mấy giây, không biết do ảo giác hay do tâm lý yếu, trong mấy giây này một luồng khí nóng nén từ phổi tôi xuống dạ dày, từ dạ dày qua trực tràng, từ trực tràng ra mông đít, hò reo đòi giải phóng.
“Lui! Lui! Không thì đừng trách tôi đánh rắm vào cụ tổ nhà anh.”
Tôi đẩy tên sư béo dỏm, vội vã nhảy sang một đầu xa xôi, đề phòng bản thân không kiềm giữ được tiếp tục làm chuyện đại nghịch bất kính.
“Nằm ợ trỏng ni, nỏ phại hoàng thái hộ cụng là hoàng thái thạng. Mi mừ phóng rắm thì trăm năm nựa hai ta hết đàng xoóng âm phụ.”
Sư béo dỏm huýt sáo, từ trong tăng bào rút ra một quận vải lanh sờn cũ, nhanh nhẹn bọc gọn quan tài. Hắn nói thứ này là pháp khí tổ truyền của sư phụ hắn để lại, chuyên dùng liệm quý tộc cổ đại. Nếu không phải hôm nay trùng hợp gặp Nam mộc tơ vàng âm trầm, biết thân phận người trong quan cao quý, hắn sẽ không nhịn đau bỏ ra dùng.
Tôi cầm một góc vải bạc phếch màu như lòng tôm sờn bung chỉ, bĩu môi dè bỉu:
“Chuyên dùng? Ý anh là xác cụ truyền cho xác tôn hả? Quý tộc nhà anh đến chết còn phải xài đồ secondhand?”
Sư béo dỏm xua tay:
“Xuỳ xuỳ, đi chộ khác nhởi.”
Đến giờ tôi đã biết mục đích của sư béo dỏm hoá ra là tấm vải nhung đen, nên cứ khua đèn pin soi chỗ hắn đặt tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-dia-vui-thay/1073939/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.