Tôi đúng là không biết, thậm chí không ngờ luôn. 
Ở Việt Nam thì tôi không chắc nhưng ở Pháp tôi nào có thể gây thù chuốc oán với ai được, tôi đến đây mới nửa ngày mà. 
Tôi gặng hỏi sư béo dỏm dựa vào đâu mà kết luận như thế. Hắn gãi đầu mắt láo liên, có vẻ hơi băn khoăn khi trả lời tôi. 
“Cấy ni a, mi là ngài ngoài nghề, mi nỏ cần hiệu su. Mi chị cần biết cái thang mi bác vô nỏ phậy thang máy thàng.” 
Cái thang tôi bước vào là một thang đặc biệt được điều chỉnh từ hệ thống camera giám sát lắp bên trong. Nghĩa là nhìn như không người nhưng thực chất luôn có người từ xa bảo vệ. 
Muốn khởi động thang phải đáp ứng được một trong hai điều kiện: hoặc là có gương mặt quen thuộc, hoặc là thể hiện động tác ký hiệu riêng đã được thỏa thuận trước. Khi thoả mãn nhận diện xong còn một bước cuối nữa, đó là bấm số tầng. Bắt buộc phải bấm tầng 1, dù muốn đi tầng mấy cũng phải bấm tầng 1. Chỉ cần bấm sai tầng khác thang máy sẽ vang lên cảnh báo để đuổi bạn ra. Còn vì sao lại chọn tầng 1 làm hiệu lệnh, tôi nghĩ là do chẳng ai muốn vào thang máy từ tầng trệt để lên tầng trệt cả, nên số 1 sẽ là số ít có khả năng bị vô tình chọn nhất. 
Sau khi bấm tầng 1 thang máy sẽ đóng cửa, lúc này liền bấm tầng 2 hoặc tầng 3. Và dù là tầng nào ở cửa thang cũng sẽ có một người đứng chờ để kiểm tra thiếp mời. 
Tôi đoán ngay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-dia-vui-thay/1073937/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.