Hoa nở hoa tàn, ngày đi đêm đến, ba năm trôi qua tựa như chớp mắt.
Thẩm Tịch Thanh đã thích ứng với cuộc sống ở thế giới này, ngày qua ngày an ổn nuôi rèn đệ tử, yên yên bình bình vượt qua ba thu.
Năm nay Cố Dạ Huyền mười tuổi, cũng là lúc nguyên tác bắt đầu diễn ra.
Sự kiện trấn Trúc Xương vốn dĩ xảy ra là để kích hoạt cơ duyên tu tiên của nam chính, một đứa nhỏ mất hết tất cả chỉ trong một đêm, nhờ có ý chí trả thù tiếp thêm nghị lực mà chuyên tâm tu luyện, trở thành cường giả.
Vậy nếu như khác đi thì sẽ thế nào? Nếu cha mẹ nuôi hắn không chết? Nếu em gái hắn vẫn khoẻ mạnh mà lớn lên? Hắn cũng không cần vì trả thù mà trở thành tu tiên giả.
Thẩm Tịch Thanh ngồi trên chiếc ghế cạnh cái bàn ngọc đặt ở hậu viện, nàng chống tay lên cằm, vừa quan sát đồ đệ tập luyện, vừa suy nghĩ linh tinh.
Ba năm nay Thẩm Tịch Thanh diễn tròn vai sư tôn mẫu mực, sủng đệ tử lên tận trời xanh. Hắn muốn tu luyện công pháp khó, nàng dạy. Hắn muốn có vũ khí tốt, nàng xách hắn lên kiếm chủng cho hắn chọn, hắn muốn nghiên cứu đọc sách, nàng mở Tàng Thư Các,... Thẩm Tịch Thanh cảm thấy nếu hắn muốn hô mưa gọi gió nàng cũng có thể chiều theo.
Nhiều khi Thẩm Tịch Thanh nghĩ liệu bản thân có đang dạy hư Dạ Huyền, những lúc đó nàng cũng muốn từ chối hắn bớt. Nhưng rốt cuộc khi nhìn thấy hắn vui vẻ thì nàng lại mềm lòng, cũng may cho nàng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-da-doc-hanh/260632/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.