Sáng hôm sau, khi người hầu còn chưa đến đem chậu rửa mặt vào cho Thẩm Tịch Thanh thì Cố Dạ Huyền đã đợi ở trước cửa phòng, không biết hắn đã đợi ở đây từ lúc nào, nhưng gần ngày về Tết, không khí ngày càng lạnh, tai hắn từ lúc nào đã đỏ hết lên.
Loanh quanh hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được người đem nước đến. Hắn ra dấu cho người hầu rồi lại tự mình đem vào.
Thẩm Tịch Thanh trông thấy hắn thì không khỏi ngạc nhiên:
"A Huyền, con về khi nào vậy?"
Thời gian bọn họ ở Trúc Xương Trấn chưa đến một tuần, nhưng hầu hết thời gian đã là thiên liệt, hẳn là Cố Dạ Huyền không có nhiều cơ hội hàn huyên tâm sự hay chơi đùa với em gái hắn. Vậy mà lại về sớm như vậy.
"Đệ tử chỉ vừa mới trở về."
Cố Dạ Huyền đặt chậu nước lên bàn,lặng lẽ nhìn vào mặt nước rung rinh trong chậu, nét mặt không thay đổi, chém ra một lời nói gió thoảng mây bay. Hắn cũng vốn định ở lại lâu hơn, nhưng cứ nghĩ tới vết thương trên vai Thẩm Tịch Thanh liền thấy bồn chồn, muốn chạy về xem tình hình người ấy thế nào.
Hắn len lén liếc nhìn lên bả vai được băng bó của nàng, trên vết băng thoáng ẩn hiện vài giọt máu, trong lòng cảm giác áy náy liền gợi lên, sâu trong tâm khảm như có một con trùng, liên tục cựa quậy, khiến hắn thấy trong lòng ngứa ngáy.
"Sư tôn, vết thương của người..."
Thẩm Tịch Thanh nhìn sắc mặt của hắn rồi lại nhìn sang bên vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-da-doc-hanh/1945326/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.