Chương trước
Chương sau
Lúc hoàng hôn, Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, nhìn sắc trời bên ngoài, thuận miệng gọi một câu: "Ngạc La Lý."
Ngạc La Lý vội vàng đi vào nhận lệnh: "Hoàng thượng, ngài có gì căn dặn."
"Ngươi đến Nội Vụ phủ nhìn xem thẻ bài của Như Quý nhân đã treo lên chưa." Đã năm sáu ngày, hẳn là nguyệt sự của nàng đã qua rồi.
"Hoàng thượng." Ngạc La Lý khom người cười hùa: "Thẻ bài chưa treo lên, Hoàng thượng ngài cũng đừng đi Vĩnh Thọ cung, hiện giờ Như Quý nhân không ở trong cung."
"Không ở trong cung?"
"Hoàng thượng ngài còn chưa biết, trước đó Trữ Tú cung truyền ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, Như Quý nhân thất lễ tiết Vạn Thọ, Hoàng hậu nương nương phạt Như Quý nhân nhiều ngày nay đến Trữ Tú cung sao chép Nữ tắc, Nữ huấn, còn lệnh ma ma thông thạo dạy Như Quý nhân quy củ."
Ngung Diễm nhăn mày lại: "Không phải trẫm đã phạt Như Quý nhân rồi sao? Như Quý nhân cũng bị đánh rồi, Hoàng hậu còn muốn thế nào nữa?"
"Hoàng thượng ngài bớt giận." Ngạc La Lý khuyên giải: "Hoàng hậu nương nương là chủ hậu cung, sử dụng quyền lực của Trung cung tới quản giáo phi tần hậu cung cũng là việc theo lý thường mà thôi. Việc hậu cung, Hoàng thượng cũng không nên hỏi nhiều."
"Có lẽ Như Quý nhân chính là không muốn tổn thương hòa khí giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu nên mới không phái người đến Dưỡng Tâm điện bẩm báo Hoàng thượng. Hoàng thượng cũng nên hiểu cho khổ tâm của Như Quý nhân."
Hoàng thượng lòng đầy không vui buông bút son trong tay. Rốt cuộc Tú Nguyệt nàng chỉ là một Quý nhân, ở lại Trữ Tú cung không biết sẽ chịu ấm ức đến mức nào đây. Như vậy đi, mặc kệ Hoàng hậu muốn khơi dậy sự phản đối của hậu cung, hắn cũng sẽ đạp tan bàn tán của mọi người, nâng nàng lên Tần vị.
Tú Nguyệt kìm nén lau nước mắt ở Trữ Tú cung.
Cùng là chép sách, hiện giờ nhớ lại, lúc trước Hoàng thượng phạt nàng chép sách ở Dưỡng Tâm điện thật giống như đang đùa chơi với nàng.
Hoàng hậu và phi tần hậu cung vui vẻ hòa thuận ngồi nói chuyện ở trong điện, nàng cong eo ở bên cạnh chép sách cả ngày.
Muốn hoàn thành số lượng từ mà Hoàng hậu quy định, mỗi ngày trời chưa sáng nàng đã phải dậy sớm tới đây, chạng vạng mặt trời lặn đằng Tây mới có thể trở về. Mỗi ngày giữa trưa để tiết kiệm thời gian có thể sớm về cung, nàng chỉ ăn hai ba cái bánh bao qua loa cho xong. Buổi tối về cung, tay đau nhức, hai chân run run, vừa đói vừa mệt, thường là Bảo Yến ở mép giường đút cho nàng ăn bữa tối, nàng ngủ mê man.
"Như Quý nhân." Vinh Thường tại nhận lấy chén trà cung nữ dâng lên, không nhịn được che miệng cười: "Có thể được Hoàng hậu nương nương tự mình dạy dỗ, may mắn như vậy, tần thiếp đây cầu cũng không được đó."
"Vinh Thường tại đang nói đùa." Tú Quý nhân ở bên cạnh nói: "Ai không biết người và Cát Tần nương nương đi theo Hoàng thượng từ hồi còn ở Vương phủ, được Hoàng hậu nương nương đích thân dạy dỗ nhiều năm, bọn muội muội vào cung sau như chúng ta hâm mộ không bằng đó."
Vinh Thường tại cười đến mức miệng không khép lại được, không ngừng dùng ánh mắt liếc Cát Tần đang an tọa bên trên: " Tú Quý nhân thật biết nói chuyện, muốn khen ngợi, vậy cũng phải khen ngợi Cát Tần nương nương, nào đến lượt ta."
"Thường tại khiêm tốn." Cát Tần cười dịu dàng, từ trước nàng ta là người nhà Hoàng hậu, hiện giờ vị trí đối diện Hoàng hậu đã là vị trí của nàng.
Bốn phi sáu tần, chủ vị một cung, rốt cuộc cũng có một vị trí nhỏ của nàng ta.
Nàng ta mang theo giọng điệu bề trên, nhìn kẻ hèn Như Quý nhân đang chép sách ở một bên, cười với các phi tần phân vị thấp hơn ở bên dưới: "Mau nếm thử trà Long Tỉnh bổn cung mới có, mùa này rất hiếm đấy. Sang đầu xuân năm sau mới có trà mới, chút ít này thần thiếp đều mang tới hiếu kính Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu cười cười: "Cát Tần có lòng. Bổn cung thử qua, cảm thấy không tệ. Sang đầu xuân năm sau, nếu lại có trà mới tốt như vậy, bổn cung muốn dâng cho Hoàng thượng thưởng thức."
"Hoàng thượng giá lâm Trữ Tú cung."
Bên ngoài, giọng nói lanh lảnh của thái giám vang lên, Uông Phúc Thọ thất tha thất thểu chạy vội bước vào: "Nương nương, nương nương, Hoàng thượng tới, nương nương mau ra tiếp giá."
"Hoàng thượng tới?" Mấy phi tần đang nói chuyện trong điện đều nhảy nhót lên, không thể ngờ sẽ có được niềm vui bất ngờ ở chỗ Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu đứng dậy từ giường la hán, âm thầm nhìn bóng người đang múa bút thành văn ở một bên, trong lòng càng thêm không thoải mái.
Tất cả đều bị Hiền Phi đoán đúng, nàng ra chủ ý trừng trị Như Quý nhân, Hoàng thượng đặt chân đến Trữ Tú cung như mong muốn, mọi thứ đều như ý, nhưng lòng nàng lại đau thắt.
Nàng thà rằng Hoàng thượng không tới.
Nàng thà rằng Hiền Phi tính kế sai.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an."
Hoàng thượng đi vào Trữ Tú cung, phất tay bảo các nàng đứng dậy, Hoàng hậu lùi sang vị trí bên cạnh, Cát Tần ngồi xuống phía dưới.
Hắn ngồi ở vị trí trên cùng bên trái, tùy tiện nhìn mấy người trong điện. "Trẫm đến thăm Hoàng hậu."
"Hoàng thượng, lúc này ngài tới cung thần thiếp, bữa tối đã dùng chưa? Thần thiếp sơ sót, thần thiếp sẽ lập tức sai phòng bếp nhỏ chuẩn bị."
"Hoàng hậu không cần bận rộn, gần đây trẫm ở Dưỡng Tâm điện đều là ngủ trưa xong mới dùng cơm, hôm nay trẫm rảnh nên đến chỗ Hoàng hậu, định là nghỉ trưa ở chỗ nàng, bảo bên dưới chuẩn bị vài món ăn đơn giản là được, Hoàng hậu cứ ngồi xuống trước đi."
Hắn ra hiện bảo Ngạc La Lý tiến lên: "Đây là quýt mật mới tiến cống, trẫm nếm cảm thấy không tệ nên mang tới cho Hoàng hậu một ít."
"Các ngươi cũng nếm thử đi."
"Vâng." Cát Tần nói trước: "Thần thiếp may mắn, cảm tạ ân điển của Hoàng thượng."
Tú Quý nhân lấy một quả quýt, nàng nhìn Hoàng thượng ngồi bên trên, trong lòng có chủ ý, quay đầu, nhìn Tú Nguyệt bên cạnh yên lặng chép sách, nói: "Muội muội, mau nghỉ ngơi một chút, Hoàng thượng thưởng quýt, muội cũng mau tới nếm một quả đi."
"Hay là tỷ tỷ bóc cho ngươi một quả?"
Theo hướng nhìn của Tú Quý nhân, lúc này Hoàng thượng mới phát hiện Tú Nguyệt đang khom lưng chép sách trong một góc, ánh mắt của bắn bất chợt trùng xuống. Hoàng hậu phạt nàng chép sách, đến ghế dựa cũng lấy đi.
Sắc mặt Hoàng thượng từ trời trong biến thành nhiều mây, lạnh giọng nói: "Hoàng hậu tự mình dạy dỗ Như Quý nhân, dạy dỗ để nàng ấy không quy củ như vậy sao?"
Hoàng hậu có chút không rõ nguyên nhân, nàng ta đứng lên theo bản năng: "Hoàng thượng..."
"Trẫm tới lâu như vậy, đến thỉnh an cũng quên mất sao?"
"Như Quý nhân!"
Tú Nguyệt do dự buông bút trong tay, chậm rãi đi tới bên này. Nàng nhìn Hoàng thượng, theo lý thuyết, hẳn là hắn tới giải vây cho mình?
Nếu không giúp được gì, tuyệt đối đừng tới làm loạn đấy, vốn dĩ thời gian mỗi ngày nàng có thể dùng cơm nghỉ ngơi đã không đủ dùng rồi.
"Tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng." Nàng hành lễ, nói.
"Đứng lên. Trẫm đã dạy dỗ ngươi rồi, hiện giờ Hoàng hậu chịu lo lắng, lại tự mình dạy dỗ ngươi, ngươi còn phải cảm tạ Hoàng hậu, ngoan ngoãn nghe theo Hoàng hậu."
"Vâng, tần thiếp nhớ rõ."
Ngón tay Hoàng thượng đặt trên cạnh bàn giường đất chỉ chỉ: "Hoàng hậu bận bịu việc lục cung, còn phải lo lắng dạy dỗ ngươi, trẫm không yên tâm cho nên tới xem, tránh cho ngươi làm Hoàng hậu tức điên."
"Hoàng thượng." Hoàng hậu nói từ bên cạnh: "Hiện giờ sức khỏe thần thiếp suy yếu, việc hậu cung phần lớn là Hiền Phi xử lý, thần thiếp không tốn bao nhiêu sức lực."
Hoàng thượng gật đầu: "Vậy thì tốt, Hoàng hậu, Như Quý nhân chịu dạy dỗ mấy ngày rồi?"
"Bẩm Hoàng thượng, đây là ngày thứ ba."
"Trẫm biết Hoàng hậu hiền đức, Cát Tần trước kia đi theo nàng đức hạnh xuất chúng, đó là Hoàng hậu biết cách dạy dỗ. Vừa lúc hôm nay trẫm lại đến đây, nhìn xem Như Quý nhân nhận dạy dỗ ở chỗ nàng ba ngày có thay da đổi thịt không."
"Hoàng thương..." Tươi cười của Hoàng hậu xuất hiện vết rạn nứt. "Lúc này mới ngày thứ ba mà thôi... Nào nhìn ra hiệu quả chứ... Hay là đợi mười mấy ngày nữa..."
"Hoàng hậu nói phải." Hoàng thượng không cho phân trần, ném một quả quýt về phía Tú Nguyệt: "Lát nữa bảo Như Quý nhân đi hầu hạ trẫm ngủ trưa, để trẫm thay Hoàng hậu nhìn xem sau khi trải qua dạy dỗ của Hoàng hậu, đức hạnh của nàng ấy có nâng cao lên không."
"Nhưng Hoàng thượng!" Hoàng hậu gọi một tiếng.
Hoàng đế đã đi xuống phía dưới, không cho phép xen vào: "Không cần tạ ơn trẫm!"
Hắn liếc nhìn Tú Nguyệt: "Mang theo mấy thứ của ngươi, đừng tưởng rằng hầu hạ trẫm ngủ trưa thì không cần chép sách."
Tú Nguyệt biết ý hắn, mím chặt môi: "Vâng, tần thiếp cẩn tuân dạy dỗ của Hoàng thượng."
Hoàng thượng dẫn theo Như Quý nhân đi đến điện sau, đoàn người còn lại trong điện, sắc mặt người này khó coi hơn người kia.
Vĩnh Hòa cung, Hoa Phi lấy ra mảnh vụn thuốc trong tay nhìn ngắm, sắc mặt cũng không tốt đẹp gì.
"Ba năm trước ngươi dời từ Diên Hi cung mang theo thứ này ra ngoài, vì sao hiện tại mới nói?"
Lan Quý nhân quỳ bên dưới, nàng ta ngẩng đầu nhìn Hoa Phi, cẩn thận nói: "Nương nương, thật sự là tần thiếp sợ uy thế của Như Quý nhân, nàng ta tiến cung ba năm, đạt đến mức độ chuyên sủng. Nếu Hoàng thượng bị nàng ta mê hoặc, tần thiếp thấp cổ bé họng, tùy tiện đi tố cáo nàng ta, sợ là không chỉ không lật đổ được Như Quý nhân mà ngược lại còn liên lụy bản thân."
Hoa Phi nhẹ nhàng bâng quơ cười một tiếng: "vậy thế nào, sao hiện tại ngươi lại chịu giao ra?"
Lan Quý nhân lấy lòng quỳ về phía trước hai bước: "Bẩm nương nương, tần thiếp nghe nói gần đây Hiền Phi nương nương có lời rằng không đội trời chung với Vĩnh Thọ cung. Tần thiếp là người Vĩnh Hòa cung, cho dù bất cứ giá nào cũng muốn lên núi đao xuống biển lửa vì Hiền Phi nương nương và Hoa Phi nương nương, quyết không chối từ."
"Vậy sao?" Hoa Phi nửa tin nửa ngờ nhìn xuống nàng ta, trêu đùa: "Bổn cung còn tưởng rằng là vì Hiền Phi nương nương hứa cho ngươi chỗ tốt."
"Vốn bổn cung còn nghĩ sau khi việc thành, sẽ xin Hiền Phi nương nương cho ngươi phân vị chủ vị một cung, hiện giờ xem ra thật là bổn cung nghĩ nhiều rồi."
Ánh mắt Lan Quý nhân sáng lên: "Đa tạ Hoa Phi nương nương thương xót cho tần thiếp! Nếu tần thiếp có thể làm chủ vị một cung, nhất định sẽ hiếu kính nương nương thật tốt, coi lệnh của nương nương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"
Nàng ta cung kính dập đầu thật mạnh. Hoa Phi cũng không có lòng nào xã giao với nàng ta: "Được, ra ngoài đi. Trở về nghĩ lại cho kỹ, thời điểm diện thánh nên làm thế nào cho Hoàng thượng tin tưởng, cơ hội chỉ có một lần thôi."
"Vâng."
Lan Quý nhân lui ra ngoài, cung nữ bên cạnh liếc mắt một cái: "Hoa Phi nương nương, người nghe nàng ta lá mặt lá trái, thuốc tránh thai của Như Quý nhân nàng ta nắm chặt trong tay ba năm, còn không phải là muốn chờ một cái giá hợp với ý nàng ta sao. Nhìn dáng vẻ tính kế kia của nàng ta, Lan Quý nhân này vào ở Vĩnh Hòa cung còn không yên phận như vậy."
Hoa Phi thu lại ánh mắt: "Nàng ta có chỗ tốt của nàng ta. Vốn dĩ bổn cung tính toán dù dùng bất cứ giá nào, kể cả tính mạng này, cá chết lưới rách với Như Quý nhân. Hiện giờ có Lan Quý nhân tranh trước, dùng một mạng của nàng ta, đổi lấy một đời không phiền lo cho Bạch Nghiêu và Hiền Phi nương nương, cũng coi như có lời."
"Nương nương, người tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, người không thể hy sinh bản thân mình, Như Quý nhân nàng ta không xứng để người làm như vậy..."
"Đừng nói nữa!" Hoa Phi đứng lên từ chỗ ngồi, "Chỉ cần là người có một chút uy hiếp với hắn, bổn cung tuyệt đối không thể chấp nhận!"
Nàng ta quay đầu lại nhướng mày cười: "Đi, hôm nay bổn cung còn chưa đến Cảnh Nhân cung thăm hỏi Công chúa đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.