"Hình như là giọng của Tiểu Lộc Tử?" Mộc Cẩn khom lưng ở trong phòng nói thầm. "Tiểu Lộc Tử? Hắn không muốn sống nữa sao?" Tú Nguyệt vội la lên: "Mau gọi hắn quay lại!" Cách ván cửa, giọng của Tiểu Lộc Tử ở xa xôi bên ngoài đã vang lên, bình tĩnh tựa mặt nước không gợn sóng. "Hai vị công công, nhiều năm không gặp, hiện giờ đã là xưa không bằng nay." Trong lúc nói chuyện, hắn đi đến giữa cửa, cả người chắn phía trước, đối mặt với mọi người, không hề có ý nhượng bộ. "Lộc công công?" Giọng của một thái giám dẫn đầu vang lên trước: "Sao hôm nay ngươi lại lăn lộn làm việc ở Diên Hi cung rồi?" Một thái giám khác hiển nhiên không có nhiều kiên nhẫn như vậy: "Mặc kệ ngươi lăn lộn cái gì, hôm nay chúng ta phụng theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương mà đến, ngươi đừng có ngăn cản, mau tránh ra chút! Nếu không đừng trách chúng ta không để ý đến tình cảm ngày trước!" Nói rồi vẫy vẫy tay, mấy tiểu thái giám từ phía sau tiến lên, trong tay cầm siết ra nửa sợi dây thừng, uy hiếp tới gần. "Đây không phải là chuyện một thái giám như ngươi có thể quản, cần mạng thì mau tránh ra!" Đối mặt với tình hình này, Tiểu Lộc Tử không nhanh không chậm cúi đầu, nhàn nhạt nói một tiếng: "Lưu công công, Đặng công công, lúc trước hai người các ngươi tiến cung, trong nhà đói khổ, lúc cầu xin ta, ta không thu của các ngươi một văn tiền. Khi ta nghèo túng, các ngươi vong ân phụ nghĩa, ta cũng không đi tìm các ngươi, chất vấn một câu nào. Hôm nay, cũng nên trả lại nhân tình đã thiếu lại cho ta, không phải sao." Hắn buồn bã khẽ cười một tiếng: "Nếu không, thì xem như mắt ta bị mù, các ngươi muốn bước vào cánh cửa này, thì hãy lấy mạng của ta trước." Tú Nguyệt dựa vào ván cửa nghe động tĩnh bên ngoài, nàng từ từ trượt xuống đất, vành mắt dần ửng đỏ: "Không ngờ Tiểu Lộc Tử hắn..." Lúc đầu nàng cũng chỉ là thu nhận và giúp đỡ hắn mà thôi, không tính là đại ân đại đức gì, không đáng vì mình mà làm đến bước này. "Tiểu thư," Bảo Yến ở phía sau kéo vạt áo nàng, hạ giọng: "Người nhất định đừng xúc động, Tiểu Lộc Tử trăm cay nghìn đắng ở bên ngoài đọ sức, mới giành được chút thời gian, nếu tiểu thư đi ra, những người đó sẽ lập tức đỏ mắt, tất cả công sức đều uổng phí!" Tú Nguyệt chết lặng gật đầu, sao nàng lại không nhìn ra, Tiểu Lộc Tử đây là đang cố gắng kéo dài thời gian. Tên thái giám họ Lưu kia có chút lưỡng lự, làm hoạn quan sao, hắn có thể vô sỉ, cũng có thể vong ân phụ nghĩa, nhưng lúc bọn họ tiến cung đã được Tiểu Lộc Tử giúp đỡ, giết ân nhân thì lại là chuyện khác. "Lưu công công," tên thái giám họ Đặng hạ giọng khuyên nhủ: "Chúng ta đều đã là người đoạn tử tuyệt tôn, ngươi lăn lộn đến hôm nay mới có chút địa vị trong Nội Vụ phủ, ở trong cung muốn được việc, còn nói chuyện lương tâm gì chứ." Lưu công công nghe lời này, quay đầu lại nói với thái giám họ Đặng: "Đặng công công nói đúng! Vậy thì phiền ngươi ra tay đi, sau đó ta phụ trách vào phòng kết liễu Như Quý nhân!" Nghe hắn nói như vậy, tên Đặng công công kia cũng do dự.
Im lặng một lát, Đặng công công nói trước: "Giỏi cho ngươi Tiểu Lộc Tử, ngươi thân là nô tài, dám ngang nhiên ngỗ nghịch ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, đợi ta đến Trữ Tú cung bẩm lại với Hoàng hậu nương nương, xem Hoàng hậu nương nương xử trí các ngươi thế nào!" Nói xong, hắn nháy mắt ra hiệu với Lưu công công. Lưu công công lập tức hiểu ý, bèn thuận thế nói: "Tiểu Cù Tử, ngươi đi! Đi bẩm báo chuyện Diên Hi cung với Hoàng hậu nương nương!" Tiểu Cù Tử kia dáng người mập mạp, vốn là để đề phòng Quý nhân Nữu Hỗ Lộc thị giãy giụa nên mới tìm mấy tiểu thái giám cường tráng một chút, nhưng nếu để làm chân sai vặt, thì lại vô cùng vụng về. Người sáng suốt đều nhìn ra được, hai tên thái giám này có ý nhường một bước. "Nhanh đi đi!" Đặng công công nói theo: "Đến chỗ Hoàng hậu nương nương, rồi đi một chuyến đến Cảnh Nhân cung của Hiền Phi nương nương, nhất định phải bẩm báo lại hết." "Còn đi Cảnh Nhân cung làm gì?" Một giọng nữ hùng hậu kèm theo tiếng cười lạnh lùng truyền đến: "Phân phó các ngươi chút chuyện cũng làm không xong, đúng là một đám phế vật vô dụng." Cả đám thái giám theo tiếng nhìn lại, đợi đến lúc nhìn thấy rõ nữ tử mặc hoa phục dẫn đầu, Lưu thái giám và Đặng thái giám sợ hãi, vội vàng quay đầu quỳ xuống: "Nô tài, nô tài khấu kiến Hiền Phi nương nương! Thỉnh an Hiền Phi nương nương!" "Ôi," Hiền Phi cúi đầu lấy khăn tay tơ vàng ra, tự cố ý than thở một tiếng: "Bổn cung biết Như Quý nhân luôn giảo hoạt đa đoan, chuyện của nàng ta sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, đúng là không ngoài dự đoán, không có chút bất ngờ nào." Nhẫn Dứu tiến lên chỉ vào hai người quỳ trên đất trách mắng: "Đồ nô tài vô dụng, chút chuyện thế này cũng làm không xong, còn an cái gì mà an!" "Mấy người các ngươi, còn chưa động thủ đi! Bắt Như Quý nhân giải ra đây!" Tiểu Lộc Tử rút cây chủy thủ giấu trong tay áo ra, ánh đao sáng loáng hướng về phía mọi người: "Ai dám đi lên?" "Nô tài to gan!" Nhẫn Dứu bước lên trước bảo vệ Hiền Phi, nàng ta chỉ vào Tiểu Lộc Tử mắng: "Một nô tài như ngươi, dám mang hung khí trong cung, đủ thấy Như Quý nhân nàng ta rắp tâm hại người, mang sát khí vào cung hại Hoàng thượng đến nông nỗi như vậy!" Nàng ta phất tay với nô tài phía sau lưng: "Các ngươi còn chưa ra tay, giết tên nô tài này trước, rồi đi vào bắt Như Quý nhân!" Tiểu Lộc Tử giơ chủy thủ lên: "Ai đi lên, kẻ đó chết!" Mấy tiểu thái giám tiến lên có hơi do dự, bọn họ không phải là thị vệ, trong tay tối đa chỉ có một cây phất trần mà thôi, Tiểu Lộc Tử rõ ràng là đang đỏ mắt, tuy rằng một mình không địch lại nhiều người, cuối cùng hắn cũng sẽ bị bắt giữ, nhưng trong lúc đó sẽ phải hy sinh mấy mạng người bọn họ! Cái này đáng sao? Mấy nô tài do do dự dự, cứ mãi chần chờ băn khoăn không tiến lên. "Hiền Phi nương nương, chuyện này..." Hiền Phi liếc mắt nhìn bọn họ, thái giám đúng là thái giám, cái thứ vô dụng. Nhìn xem nô tài Như Quý nhân người ta nuôi, người so với người đúng là tức chết mà. "Như Quý nhân," Nàng ta nói với người bên trong cánh cửa: "Để tên nô tài này kéo dài thời gian, bất quá cũng chỉ như vậy thôi, chuyện sớm một khắc, trễ một khắc, ngươi cần gì phải lẩn quẩn trong lòng như vậy chứ." "Nương nương," Nhẫn Dữu nhỏ giọng rỉ tai: "Hây là điều thị vệ lân cận đến, loạn đao chém chết tên cẩu nô tài chặn đường này." Hiền Phi lắc đầu, tính toán nói: "Như vậy đầu tiên là tử thương quá nhiều, chuyện này làm lớn lên, rất khó giải quyết." "Đi," nàng ta đánh mắt ra hiệu cho Nhẫn Dứu: "Lấy ít vôi tới đây." Mắt Nhẫn Dứu sáng lên: "Nương nương cao mình!" Trong lúc nói nàng ta liếc Tiểu Lộc Tử một cái: "Chờ đó, cho tên nô tài ngươi dễ chịu!" Hiền Phi lại nói với Cảnh Từ: "Đi Trữ Tú cung mời Hoàng hậu nương nương nhanh tới đây một chuyến." "Vâng," Cảnh Từ đáp một tiếng, lập tức đi ngay. Một khắc sau, Nhẫn Dữu dẫn theo mấy nô tài đem vôi tới, nói với Tiểu Lộc Tử: "Hỏi ngươi lần nữa, rốt cuộc là ngươi có tránh đường hay không?" Tiểu Lộc Tử biết hôm nay khó mà giữ mạng, hắn yên lặng xoay người, liếc nhìn về phía cửa, đáng tiếc... Hắn chuyển ánh mắt về, lắc đầu: "Không tránh." "Được, được! Cho ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Nhẫn Dứu đang muối ra lệnh cho nô tài sau lưng ra tay, lại nghe "két" một tiếng, Tú Nguyệt mở cửa ra, đứng trước Tiểu Lộc Tử, nhìn thế trận giương cung bạt kiếm ở đối diện, lại nhìn chậu vôi kia, nói với Hiền Phi: "Hiền Phi nương nương, tần thiếp ra rồi, có gì phân phó, xin nương nương nói với một mình tần thiếp là được." "Tiểu chủ! Người..." "Ngươi quay về." Tú Nguyệt đẩy hắn ra sau một chút. Hiền Phi cười khẩy: "Như Quý nhân, giá của ngươi càng ngày càng lớn nhỉ, ngay cả ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, ngay cả bổn cung tự mình đến, cũng không mời được đại giá ngươi đây." "Hiền Phi nương nương," Tú Nguyệt hạ eo: "Tần thiếp vô tội, không biết phạm vào sai lầm gì, mà vô cớ bị giải vào Thận Hình ti tra hỏi." "Tần thiếp tuy thân phận hèn mọn, cũng là phi tần của Hoàng thượng, không thể tự dưng bị đối xử như vậy." "Vô cớ? Tự dung?" Hiền Phi ngoài ý muốn cười mấy tiếng: "Ngươi phạm vào sai lầm gì? Ha ha, giang sơn xã tắc, gần như đều sắp hủy trong tay của ngươi! Ngươi còn dám dõng dạt, hỏi bản thân phải phải sai lầm gì!" Mặt nàng ta đổi sắc còn nhanh hơn cả lật sách, hung ác nói: "Bắt nàng ta lại cho ta!" "Tần thiếp vô tội!" Tú Nguyệt cãi lại: "Muốn ghép tội sợ gì không có lý do, thứ cho tần thiếp không thể nghe theo lệnh!" "Hoàng hậu nương nương cũng đã hạ ý chỉ, các ngươi còn dông dài với nàng ta cái gì!" Nhẫn Dứu nói: "Còn không giải đi!" Nói xong, mấy tiểu thái giám xông về phía trước, muốn ra tay với Tú Nguyệt. Bảo Yến thấy vậy, gấp rút nói với Tú Nguyệt: "Không kịp rồi tiểu thư, nhanh uống đan dược đi!" Thế nhưng, Tú Nguyệt bối rối, hiện tại Hoàng thượng vẫn còn nguy nan trong sớm tối! Đã có hai tiểu thái giám bắt lấy tay áo của Tú Nguyệt, muốn bắt giữ nàng, Bảo Yến thấy vậy cũng bất chấp mọi thứ, lúc này nàng phải bình tĩnh, ý định hiện giờ, đó là giữ mình trước, sau đó nhân đêm tối độc giết cung nhân Thận Hình ti, rồi lại tìm đường lui! Chỉ có thể như vậy... "Bổn cung ở đây, ai muốn, ai muốn đụng đến người của Diên Hi cung ta…" Tốn Tần sắc mặt nhợt nhạt, được Lý Quan nữ tử đỡ, từ tẩm điện của chính điện đi tới, trong lúc nói nàng còn thở gấp: "Hiền Phi, bổn cung mới là chủ vị của Diên Hi cung, ngươi, ngươi không có tư cách bắt người của Diên Hi cung ta đi." Tây Lam tiến lên trước, đẩy thái giám đang giữ Tú Nguyệt ra: "Đều tránh ra!" Tú Nguyệt được thả, lo lắng nhìn Tốn Tần, từ ngày đó hồi cung nương nương đã bị bệnh không dậy nổi, nếu không phải cuối cùng Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý, ban thưởng đan dược, hiện tại chỉ sợ người không thể rời giường được. Biết rõ là lấy trứng chọi đá, nàng đau khổ khuyên nhủ: "Nương nương, sao người phải khổ như vậy, đừng vì tần thiếp mà tổn hại đến thân thể, người mau về đi!" "Ồ," Hiền Phi phất khăn tay, cười nói: "Tốn Tần, là bổn cung thiếu quan tâm đến ngươi, đã lâu chưa phái người tới dạy bảo ngươi, lại khiến ngươi càng thêm không biết tôn ti, không hiểu quy củ!" "Bổn cung là Phi! Ngươi cao lắm cũng chỉ là Tần vị! Ngươi dám ngỗ nghịch với bổn cung?" "Ngay cả ngươi là Phi vị, bổn cung mới là chủ vị của Diên Hi cung, bổn cung chính là không cho ngươi mang Như Quý nhân đi thì thế nào? Hôm nay ai muốn mang Như Quý nhân đi, chờ Thẩm Giai Ngâm Thu ta tắt thở rồi lại nói!" Nói xong, nàng ho khan kịch liệt, từng gọi mồ hôi lớn như hạt đậu rịn ra trên trán. "Nương nương..." Nhẫn Dứu nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, hạ giọng lo lắng nói: "Tốn Tần lấy mạng uy hiếp, chúng ta thật không dễ làm..." Tốn Tần dầu muối không ăn, Phi vị Tần vị, xong việc cũng chỉ có thể xử nàng tội đại bất kính, hiện tại lại không thể làm gì được. Mắt Hiền Phi xoay chuyển, trầm tư suy nghĩ một lúc, nàng thay đổi ngữ điệu: "Tốn Tần, bổn cung là Phi, ngươi là Tần, tuy ngươi là chủ vị Diên Hi cung, bổn cung có quyền quản lý lục cung, bổn cung muốn đem Như Quý nhân đi, ngươi không được làm trái!" Tốn Tần hừ một tiếng: "Chỉ là quyền cùng giải quyết chuyện lục cung mà thôi, không đáng nhắc tới." Nhẫn Dứu tức giận nói: "Vậy ý chỉ của Hoàng hậu thì sao? Ngươi cũng không để vào mắt ư? Hoàng hậu nương nương đã hạ lệnh, Như Quý nhân vào Thận Hình ti hỏi chuyện! Ngay cả Trung cung Hoàng hậu cũng phải hỏi qua chủ vị Diên Hi cung ngươi sao?" "Chuyện này..." Tốn Tần cắn răng nói: "Ta không tin, Hoàng hậu có thủ lệnh không? Nhất định là các ngươi giả truyền ý chỉ của Hoàng hậu nương nương." "Ngươi, ngươi!" Nhẫn Dứu tức giận đến không nói ra lời, Hoàng hậu nương nương đương nhiên là khẩu dụ, chuyện như vậy, trong cung sao có thể hạ chỉ ngoài sáng được? Tốn Tần này, dáng vẻ ốm đau bệnh tật, lại dám sau lưng lén sinh hạ Công chúa, bình thường đã coi thường nàng ta! "Hoàng hậu nương nương giá lâm..." Bên ngoài Diên Hi cung bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo, ngay sau đó nghe được tiếng bước chân về phía này càng lúc càng gần. Hiền Phi mặt mày hớn hở nhìn Tốn Tần: "Thẩm Ngâm Thu, Hoàng hậu nương nương tới, bổn cung xem ngươi có thể làm trò gì, hôm nay dù ngươi có chết, thì cũng là ngươi dĩ hạ phạm thượng, gieo gió gặt bão, có Hoàng hậu nương nương ở đây, bổn cung để ngươi chết!" Vừa dứt lời, nghi giá của Hoàng hậu đã đến Tây Thiên điện. Mọi người nhìn thấy Trung cung Hoàng hậu, đều chuyển hướng khom người thi lễ: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương!"
"Tất cả đứng lên." Hoàng hậu nhìn từng người một, chau mày nói: "Diên Hi cung loạn đến chướng khí mù mịt như vậy, Tốn Tần, ngươi là chủ vị, ngươi có trách nhiệm." "Nương nương..." Tốn Tần muốn mở miệng, Nhẫn Dứu đã nhanh miệng nói: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, từ trên xuống dưới Diên Hi cung, kháng cự không tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, ngỗ nghịch phạm thượng, Hiền Phi nương nương đến, đang xử lý việc này." "Như Quý nhân nàng..." Hoàng hậu liếc mắt nhìn Tú Nguyệt đứng cách đó không xa, trầm giọng nói: "Đến chính điện đi. Đều ở đây còn ra thể thống gì." "Nương nương." Tú Nguyệt thấy Tốn Tần còn muốn Tây Lam đỡ mình đến tiền điện, nàng nhìn Tây Lam nói: "Bệnh tình của nương nương trầm trọng, nếu cứ giày vò thế này, chỉ sợ có điều chẳng may, nhanh đỡ nương nương về đi." "Ân đức của nương nương với tần thiếp, bất luận hôm nay sống hay chết, tần thiếp sẽ khắc sâu trong lòng." "Chuyện này..." Tây Lam cũng sợ, vừa rồi Lý Quan nữ tử lén đến tẩm điện mật báo, nương nương nghe nói Như Quý nhân gặp nguy hiểm, cũng là cố gắng giãy giụa hồi lâu, mới có thể đứng dậy khỏi giường. Nàng ấy thật sự sợ Tốn Tần nương nương lại muốn cậy mạnh, sợ là sẽ dầu hết đèn tắt. "Nương nương..." Tây Lam không nhịn được khuyên một câu: "Hiện tại Hoàng hậu cũng đã tới, chủ vị như người, e là cũng không thể bảo vệ được Như Quý nhân." "Chúng ta vẫn nên về thôi, tính mệnh của người quan trọng hơn." Tốn Tần lại nói: "Đỡ ta đến chính điện." "Nương nương, người hãy nghe nô tỳ khuyên một câu, dù là người đi, lấy cái chết ra bức bách, Hoàng hậu nương nương ở đây, Hiền Phi nương nương cũng không sợ, nàng ta có thể thoái thoác nguyên nhân cái chết của người một cách sạch sẽ." "Đỡ ta đến chính điện!" "Ồ ồ," Nhẫn Dứu đến gần, nhìn chủ tớ hai người cười nói: "Tốn Tần nương nương, ta nói ngươi nên nghe nha đầu kia khuyên nhủ đi. Hiền Phi nương nương bảo ta nói với ngươi một câu, ngươi cũng đừng quên, Ngũ Công chúa của nương nương còn đang ở trong tay nương nương đó." Câu nói này, như rút đi tất cả máu trong người Tốn Tần, khiến cho nàng đông cứng tại chỗ. Hiền Phi ở cách đó không xa, nhìn dáng vẻ như hóa đá của Tốn Tần, nàng hừ một tiếc, dư quang liếc Nhẫn Dứu đang đuổi theo phía su: "Hù dọa à?" Nhẫn Dứu cười gật đầu: "Nương nương anh minh." "Anh minh gì chứ," Hiền Phi trầm mặt xuống: "Nhìn cái mặt khóc tang nữ nhi đã chết kia của Tốn Tần, thì đã biết nàng ta thầm nghĩ bổn cung đối xử với Công chúa ác độc thế nào rồi." Vào chính điện, Hoàng hậu ngồi ở thượng vị, nàng ngồi xuống, vẫy tay với Hiền Phi, Hiền Phi bèn ngồi xuống phía bên phải. Tú Nguyệt quỳ một mình bên dưới. "Như Quý nhân," sắc mặt của Hoàng hậu không tốt, chuyện ở Dưỡng Tâm điện, hiện giờ kiêng kị không được nhắc đến dù chỉ một chữ, nàng bèn nói lái đi: "Ngày trước Hiền Phi điều tra ra thư viết tay ngươi cấu kết với thích khách nô tài bao y kia, nhân chứng duy nhát sau đó cũng bị hại chết ở ngoài cung. Trước khi chết bà ta từng chỉ chứng người bày mưu đặt kế cho bà ta ngân lượng, trong hậu cung có Tú Quý nhân có thể làm chứng, đêm Hoàng thượng bị ám sát vốn không phải là ngươi thị tẩm, mà là ngươi chủ động đi trước, bụng dạ khó lường." "Từng việc từng việc một, nhân chứng vật chứng đều chỉ ra ngươi và thích khách kia có liên hệ không rõ ràng, hiện tại Hoàng thượng bị sát khí trên người ngươi ảnh hưởng, bổn cung vì hoàng thất Đại Thanh, vì giang sơn xã tắc, đều thật sự không thể giữ ngươi lại." "Ngươi còn có lời gì đế nói?" Không ngờ Hoàng hậu mở miệng đã nói trực tiếp như vậy, mặt Tú Nguyệt hơi đanh lại, muốn ghép thêm tội thì sợ gì không có lý do, Chẳng qua là Trung cung Hoàng hậu luôn luôn trầm ổn, hôm nay mở miệng, lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, không hề che dấu mục đích của nàng ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]