Tiểu Luyện Tử rất ít khi vào điện hầu hạ Thánh giá, y vẫn phải dựa vào sự chỉ dẫn của sư phụ mình là Thường Vĩnh Quý nhiều. Y chẳng biết gì cả, chỉ biết hớn hở lấy lòng Hoàng thượng: “Bẩm Hoàng thượng, không phải Tốn Tần nương nương, là Thường tại ở Diên Hi cung, nô tài nhận đồ rồi bảo nàng trở về nhé?” Thường tại ở Diên Hi cung. Trong lòng Hoàng thượng hừ một tiếng, Diên Hi cung có một Tần, một Quý nhân, hình như còn có một Quan nữ tử, trước giờ chỉ có một Đáp ứng, hay là Thường tại không biết điều mà lần trước hắn phong nhỉ. Hắn lại nghĩ nghĩ: “Thường tại tự đưa đến đây sao?” Tiểu Luyện Tử trả lời: “Dạ vâng, Hoàng thượng, Nguyệt Thường tại đang đứng đợi bên ngoài. Nàng nói là tặng đồ cho Hoàng thượng nên không dám phái cung nữ đưa đến. Nguyệt Thường tại chờ Hoàng thượng nhận đồ rồi nàng sẽ cáo lui. Nếu Hoàng thượng không nhận nàng sẽ mang về.” “Hoàng thượng, ngài xem hộp đồ ăn này… ” Nhận hay là không nhận đây. “Xem ra nàng cũng biết tiến lùi.” Ngung Diễm rũ mắt khẽ cười một chút, dựa vào sau đệm, chỉnh người một chút. Tiểu Luyện Tử đợi thánh ý của Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng hơi trầm ngâm nói: “Xuân Thường tại, Vinh Thường tại đều đang ở Dưỡng Tâm điện của trẫm, nếu đã tự đến, bảo nàng về cũng không hay lắm, như vậy chẳng khác nào trẫm đối xử bên nặng bên nhẹ, tuyên nàng vào đi.” “Dạ”. Tiểu Luyện Tử quay ra. Giản Tần nhìn Thuần Quý nhân, Xuân Thường tại rồi lại nhìn Vinh Thường tại, Vinh Thường tại bình thường hay đi cùng Giản Tần, hai người ngầm hiểu ý cùng vui mừng khi người khác gặp hoạ. Thường tại của Diên Hi cung đến thật đúng lúc, Hoàng thượng đang bực bội không giải tỏa được. Diên Hi cung đúng là có mắt như mù, mấy ngày trước vừa chọc giận Hoàng thượng ở Trữ Tú cung bị phạt chép sách, sau đó lại mắc lỗi bị phạt cấm túc, thế mà bây giờ còn dám đến trước mặt Hoàng thượng lấy lòng, Hoàng thượng đang không thoải mái mà nàng ta dám đụng vào!
Có nàng rồi, phỏng chừng Hoàng thượng cũng không nhớ đến chuyện bát cháo của nàng nữa, Vinh Thường tại thật là trông chờ Nữu Hỗ Lộc thị tiến vào. Mọi người bên trong đang chờ trò cười thì thấy Tú Nguyệt theo sau Tiểu Luyện Tử tiến vào. Vốn dĩ lúc nãy Tú Nguyệt đứng ngoài Dưỡng Tâm điện nhìn thấy cung nữ của Trữ Tú cung đứng chờ, nàng đã cảm thấy hơi sợ, trong lòng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, ai ngờ Tiểu Luyện Tử vào thông truyền, đến lúc đi ra lại nói Hoàng thượng cho phép nàng vào nên nàng cũng hết cách, đành nhắm mắt mà đi. Vào trong Đông Noãn các, bên trong còn có Giản Tần, Thuần Quý nhân, Xuân Thường tại, Vinh Thường tại, rất nhiều phi tần đang ngồi ở đó. Trong lòng Tú Nguyệt khóc ròng, đây chính là kết cục của việc không hối lộ tiền cho người hầu hạ ngự tiền mà, tin tức thì mù tịt, ai dạy nàng chọn ngày thế không biết. Mọi người trong Noãn các đều đang nhìn nàng, Tú Nguyệt vội cung kính hành đại lễ: “Tần thiếp cung thỉnh Hoàng thượng thánh an, thỉnh an Hoàng hậu nương nương, các vị tỷ tỷ an.” “Nguyệt Thường tại, ngươi hết hạn cấm túc rồi sao.” Hoàng hậu nói. Tú Nguyệt chột dạ, hạn cấm túc của nàng là hai mươi ba hai mươi tư tháng Chạp. Hôm nay mới là ngày mười tám, còn những mấy ngày nữa. Vì tình huống lúc đó nên nàng xin cấm túc, dưới sự giận dữ của Hoàng thượng, Hoàng hậu lại một lòng nghĩ muốn cùng Hoàng thượng nhịn cho qua, cứ nghĩ chẳng ai nghĩ đến chuyện cấm túc của nàng, cũng không có cung nhân nào giám thị, đều là nàng tự giác, Hoàng hậu nương nương sao mà nhớ rõ ngày thế nhỉ. Nếu không phải vì tình cảnh của Ngạc Thu, nàng cũng sẽ không liều lĩnh vi phạm cung quy, nguy hiểm lặng lẽ đến Dưỡng Tâm điện một chuyến, ai ngờ đi có một chút lại gặp Hoàng hậu nương nương. Tú Nguyệt cảm thấy ảo não, nàng tỏ ra đáng thương, quỳ xuống: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, lâu rồi tần thiếp không gặp Hoàng thượng, ngày đêm thương nhớ. Mấy ngày trước hỏi thăm sức khoẻ của Hoàng thượng lại nghe trong cung truyền nhau rằng mấy ngày nay Hoàng thượng ăn không ngon miệng, tần thiếp vô cùng lo lắng. Nếu không chính mắt thấy được Hoàng thượng một lần, tần thiếp đứng ngồi không yên, đêm đêm mất ngủ, không một khắc yên ổn. Vì thế tần thiếp mới cả gan mạo hiểm vi phạm cung quy, tự ý rời Diên Hi cung, chỉ mong có thể thấy Hoàng thượng mạnh khoẻ, như vậy tần thiếp sẽ an tâm. Trở về…” Nàng còn chưa nói xong đã bị tiếng cười lạnh lùng của Hoàng thượng ngắt lời. Nhưng cũng chẳng thể trách Hoàng thượng, phải nghe mấy lời nói dối như thế ai mà nhịn nổi. Cái gì mà ngày đêm thương nhớ, đêm đêm mất ngủ, nghe nàng nói mặt không hề đỏ mà hắn cũng thấy mệt thay. Nghe thấy mấy lời hư tình giả ý phát ra từ miệng nàng thật trôi chảy khiến hắn cảm thấy mắc ói. Tú Nguyệt đang nói thì bị chặn họng, không thể không dừng lại, nàng mặt không biến sắc nhìn Hoàng thượng một cái rồi lại chuyển hướng sang Hoàng hậu, tiếp tục chân thành nói: “Tần thiếp biết tội, khi về cung sẽ lập tức tiếp tục cấm túc thêm nửa tháng. Xin Hoàng hậu nương nương khoan thứ cho tần thiếp, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội.” Hoàng hậu nhìn nàng, ý vị thâm trường mà hạ ánh mắt: “Ngươi quan tâm Hoàng thượng như thế, vì Hoàng thượng mà không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, vi phạm cung quy, một lòng trung thành vì Hoàng thượng, nếu bổn cung trừng trị ngươi thì trong mắt Hoàng thượng bổn cung sẽ trở thành người như thế nào? Trong mắt hậu cung, chẳng lẽ không phải bổn cung và Hoàng thượng đều băn khoăn sao?” “Hoàng hậu nương nương, ý của tần thiếp tuyệt đối không phải là như thế, thật sự tần thiếp không có ý này, tần thiếp vì, vì…” “Được rồi, Khởi Tuyết.” Hoàng thượng vẫn còn giữ nét cười, hắn nhìn Tú Nguyệt đang quỳ: “Nàng ta cũng chỉ là một Thường tại nho nhỏ mà thôi, nào đáng để Trung cung như nàng phải dùng mấy lời như vậy để hù doạ chứ.” Hắn nâng nâng tay, trầm giọng nói: “Đứng lên đi.” Hoàng hậu cũng không phải là người sắc bén gì, nàng ta tự nhận bản thân đã tận lực bao dung với lục cung, nhưng lần nào Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt này cũng khiến nàng ta phải thốt ra những lời nói chua ngoa đến bản thân nàng ta cũng không ngờ được, nàng chưa bao giờ nghĩ mình không thể khống chế được lời nói nhằm vào một Thường tại nho nhỏ. Đặc biệt là Hoàng thượng, nàng ta và các phi tần ở Dưỡng Tâm điện nhìn Hoàng thượng lạnh lùng cả nửa ngày, thế mà lúc Nguyệt Thường tại này đến, Hoàng thượng lại cười lạnh vài tiếng, tiếng cười khiến trái tim nàng ta băng giá, như mũi băng đâm vào lòng nàng ta. Đúng là cười lạnh sao? Không, là thật sự vui vẻ mới đúng. Tú Nguyệt được tha lập tức vội đứng lên nhỏ giọng cảm tạ một câu: “Tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu khai ân.” Dù có phải là Hoàng thượng giúp nàng hay không thì cũng là hắn giải vây cho nàng. Tú Nguyệt ngẩng đầu, Hoàng thượng thấy trên tóc nàng vẫn dính vài bông tuyết trắng, khuôn mặt nhỏ vì lạnh mà đỏ bừng, hẳn là nàng đã đi bộ đến đây, không kiệu liễn đưa đón. Hắn ngồi phía trên, nói: “Ngươi liều mình đội gió tuyết đường xa, tạm thời tha cho ngươi. Mấy ngày nữa là tết ông Táo, tiếp theo trong cung sẽ có gia yến trừ tịch, mỗi năm chỉ có một ngày lành đoàn viên, chuyện cấm túc coi như bỏ qua, đỡ đến lúc lục cung gia yến lại một mình cô quạnh đón tết. Sau này ngươi phải nhớ kỹ giáo huấn, đừng khiến Hoàng hậu tức giận nữa.” “Vâng.” Tú Nguyệt đáp: “Tần thiếp tạ ơn, cẩn tuân ý chỉ của Hoàng thượng.” Lần này có người không vừa ý. Các nàng ở ngoài Dưỡng Tâm điện đợi cả nửa canh giờ mà chẳng thấy Hoàng thượng tỏ ra đau lòng chút nào, thế mà Thường tại Nữu Hỗ Lộc thị này vi phạm cung quy, chỉ nói dăm ba câu đã thành có lý? Chẳng lẽ nàng ta trốn ra khỏi cung cũng là hợp lý hay sao? Đúng là không công bằng! Nhưng cũng chẳng còn cách nào, đến Hoàng hậu nương nương không bằng lòng cũng phải nhẫn nhịn không nói nửa lời thì còn ai dám chê trách Hoàng thượng. Tú Nguyệt không muốn dây dưa mãi chuyện này nên vội vàng cười tủm tỉm, cầm hộp đồ ăn trên tay cung nhân phía sau dâng lên. Nói đến chuyện chuẩn bị hộp đồ ăn này, may mà Lan Quý nhân nói nhiều. Tú Nguyệt muốn gặp Hoàng thượng nhưng lại cần có cớ, không thể đi tay không đến cầu kiến được. Nhưng nàng vô cùng túng quẫn, nghèo rớt mồng tơi, không mua nổi thứ gì đáng giá để dâng lên, đúng lúc gặp phải lan Quý nhân ở Diên Hi cung cả ngày kể lể khoe Vĩnh Hoà cung được cái này cái nọ, nếu không Tú Nguyệt cũng không biết gần đây tinh thần Hoàng thượng không tốt, ăn không ngon miệng. Vậy chuyện này dễ xử lý hơn rồi. Nàng tiến lên, vừa định mở hộp thức ăn ra lại vô tình thấy trên bàn bày bốn đĩa thức ăn tinh xảo. Tú Nguyệt dừng động tác mở hộp một chút sau đó lại lặng lẽ đóng nắp hộp. Thì ra hôm nay Hoàng hậu nương nương cùng phi tần lục cung đến chăm sóc khẩu vị của Hoàng thượng, mấy món ăn nàng mang đến so với của họ đúng là quá mức mộc mạc. Cứ thua chị kém em thế này thì sao có thể lừa gạt Hoàng thượng được. Tú Nguyệt mặt không chút biến sắc thu hộp thức ăn lại, cười nói: “Ồ, hôm nay Hoàng thượng có nhiều món ăn bắt mắt quá! Nào là cà chua viên, gà xé xào hồ đào, nhìn là biết mỹ vị, còn món này là…” Nàng nhíu mày nhìn một đĩa thức ăn vàng rực không biết tên là gì, trông có vẻ giống với món ăn mà Lan Quý nhân vẫn thường đề cập đến, trong cung Hoàng hậu có một món ăn tên là “cái gì đó cá cuốn dầu”, cách thức nấu phức tạp, thơm ngon bắt mắt, chỉ có lúc Hoàng thượng giá lâm Trữ Tú cung mới dâng món này, còn bình thường thì không bao giờ nếm được đến. Tú Nguyệt kinh ngạc nhìn chằm chằm đĩa cá cuốn được xếp thành hàng.
“Món ăn ngươi định dâng lên đâu?” Giọng Hoàng thượng có vẻ không kiên nhẫn: “Vội vã cầu kiến trẫm, không phải là có món ăn muốn trình lên sao?” Tú Nguyệt cười khan: “Đồ tần thiếp mang đến so với của Hoàng hậu nương nương, Giản Tần nương nương và các vị tỷ tỷ đúng là xấu hổ, tốt nhất là vẫn không nên mang ra.” “Khốn kiếp!” Hoàng thượng bực bội: “Ngươi lấy cớ dâng đồ ăn để cầu kiến trẫm nên trẫm mới cho phép ngươi vào, vậy mà ngươi dám thuận miệng lừa gạt trẫm!” “Huống hồ thiên hạ này đều là của trẫm, trẫm muốn cái gì tốt mà không được? Trẫm sẽ để ý đến mấy thứ vớ vẩn ngươi mang vào giá chỉ vài lượng bạc hay sao! Trong mắt ngươi trẫm là kẻ nông cạn như vậy à!” Hắn thu hồi ánh mắt không thèm nhìn đến nàng, nhíu mày không vui nói: “Ngươi phân vị thấp, cũng không bằng các phi tần bình thường, tặng đồ vật cho trẫm có tâm ý là được.” Tú Nguyệt chột dạ nghĩ, có ‘tâm ý’ thôi cũng chưa đủ. Nhưng Hoàng thượng đã tức giận rồi, nàng còn giấu nữa thì chỉ sợ hôm nay không qua được. Chẳng còn cách nào khác, Tú Nguyệt chần chừ mở hộp thức ăn. Bên trong hộp thức ăn là một bát cháo thanh đạm tầm thường nấu bằng gạo trắng, bên trong còn trộn lẫn một vài loại hạt khác. Ngoài bát cháo trắng ra, bên trong chẳng còn gì, đến một đĩa dưa muối cũng không có. Sắc mặt của Hoàng thượng càng thêm khó coi. Vinh Thường tại nhìn thấy bát cháo kia, lại nhìn mặt đoán ý, không nhịn được chen miệng: “Nguyệt Thường tại đây là tâm ý gì thế? Dùng hạt trộn lên nấu thành cháo để lừa gạt thánh thượng chúng ta à? Thứ này đến nô tài trong cung của ta còn chẳng ăn, thế mà ngươi lại dâng cho Hoàng thượng, ngươi…” ‘Quả thực đại bất kính’ còn chưa kịp nói ra, Hoàng hậu trên thượng vị đã nổi giận quát: “Im miệng! Vinh Thường tại!” Vinh Thường tại bị quát lớn nên sững sờ một lúc mới nhận ra mình nói lỡ, hoảng hốt thỉnh tội: “Hoàng thượng! Hoàng thượng thứ tội! Tần thiếp thực sự không có ý mạo phạm Hoàng thượng.” Giản Tần ở bên cạnh cười nói: “Vinh Thường tại đúng là không nên nói lời phạm thượng, nhưng món chào này… Nguyệt Thường tại cũng thật là thất lễ với Hoàng thượng nên Vinh Thường tại mới khó chịu, nhất thời lỡ miệng. Hoàng thượng, ngài nói xem có phải hay không.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]