Tú Nguyệt cảm thấy rất không tự nhiên. Nàng và hắn, thoắt cái đã có sáu, bảy năm chưa gặp nhau. Thời gian lâu như vậy, ân ân oán oán, nàng cho là mình đã có thể buông bỏ, vội vàng gặp mặt, không ngờ chuyện cũ hiện ra trong đầu tựa như mới xảy ra ngày hôm qua. Chuyện cũ năm xưa như mây khó, qua nhiều năm nàng thành Thường tại của Hoàng thượng, hắn cũng đã thăng quan tiến chức, nếu không thể tránh gặp nhau, vậy thử buông ân oán trong quá khứ, với nàng, với hắn đều tốt. Dù là khi bất lực nhận được một chút ấm áp từ hắn, hay là trong lúc cùng đường hắn kiên quyết rời đi, những vướng mắc không rõ trước đây, thật sự không cần phải tranh luận xem ai đúng ai sai. "Lưu thị vệ, ta cáo từ trước," Tú Nguyệt vội nói câu này, giữ bình tĩnh muốn lướt qua hắn rời đi. "Tú Nguyệt." Lưu Dục Hiên xoay người, gọi nàng lại. Là gọi tên của nàng. "Muội có thể tiến cung, tỷ tỷ muội phải khóc lóc cầu xin Thiện đại nhân nhiều ngày, muội là người Bát Kỳ, nàng ấy lo muội lưu lạc bên ngoài, đừng nói là nhà cao cửa rộng, gả cho một quan nhỏ bát phẩm cũng khó, sợ không tránh được kiếp làm thiếp, hoặc là luân lạc gả cho thôn phu dân dã, cả đời đều bị hủy! Lúc vào cung Tú Dao được ban phong ngũ phẩm Quý nhân, nàng ấy cũng không nỡ để muội làm Quan nữ tử theo hầu nàng ấy, mà nghĩ đủ mọi cách để thu xếp cho muội phân vị Đáp ứng, cùng là thứ muội của nàng ấy, nàng ấy đối xử với muội còn tốt hơn với Tâm nhi luôn ở cạnh nàng ấy từ nhỏ, nàng ấy làm nhiều việc cho muội như vậy, ngược lại, muội đối xử với thân tỷ tỷ thế nào?" Tầm mắt của Tú Nguyệt vốn đang cúi thấp, nghe lời hắn nói, nàng đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên, nhìn hắn. Trong mắt nàng tràn ngập sự không tin cùng với nỗi thất vọng ập đến, cuối cùng dần biến thành một mảnh tro tàn. Khó nhận ra chân mày Lưu Dục Hiên đang nhíu lại, hắn có chút chán nản, vốn không muốn nói chuyện thẳng thắn như vậy. Nhiều năm chưa gặp lại, khi gặp hẳn nên có vui mừng khi thấy cố nhân, xa cách khánh sáo, hắn có thể ôn hòa nhã nhặn với tất cả mọi người, cho dù là tên lưu manh vô lại gặp bên đường, cũng sẽ không khiến hắn có quá nhiều cảm xúc, nhiều nhất cũng chỉ là cau mày mà thôi. Những không hề nghĩ tới, giáo dưỡng và lễ nghĩa bao lâu nay, từ trước đến nay, lần nào cũng vì người biểu muội này của hắn mà phạm giới.
Nhất là khi hắn thấy vẻ mặt lãnh đạm không chút gợn sóng của nàng, đối với hắn chỉ có sợ không kịp tránh và xa cách, không hiểu sao hắn lại nổi một trận lửa không tên. Rõ ràng là nàng sai, nàng nên hổ thẹn mới đúng, nàng phải cảm thấy đuối lý mới phải, mà không phải là thái độ nóng lòng muốn vạch rõ giới hạn với hắn. Hắn chờ bên ngoài Diên Hi cung hai canh giờ, cung nhân Diên Hi cung nói Nguyệt Thường tại không có trong cung từ sáng sớm. Hắn không thể trắng trợn xuất hiện ở hậu cung, có lẽ do giấu giấu giếm giếm đã mài mòn sự kiên nhẫn, có lẽ vì chờ đã lâu, vừa thấy nàng xuất hiện, thái giám theo bên cạnh hẳn đều là người trong cung của nàng, bèn gọn gàng dứt khoát mở miệng. Sơ Lục nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi, vội thu dù lại trước. Hắn không lo lắng Nguyệt Thường tại không chịu nổi, hắn chỉ sợ tiểu gia nhà mình muốn nhúng tay vào! Lưu thị vệ này là ca ca của Tín Quý nhân, xuất thân từ phủ Tướng quân, là con cưng của lão Tướng quân Lưu Bản Trí, hiện tại mới vừa tiến cung, cuộc sống chưa quen, còn chưa thăm dò đường đi nước bước, nhưng ngàn vạn lần đừng xảy ra xung đột với Tiểu Bạch gia! Dù sao làm loạn lên, vẫn là thân phận Tiểu gia nhà hắn không thể phơi ra ánh sáng. Sơ Lục nhích vượt lên trước, lại thấy Tiểu gia nhà mình thần thái tự nhiên, không thấy tức giận gì, dáng vẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, căn bản không có ý định ra mặt thay cho Nguyệt Thường tại. Chuyện này Sơ Lục không hiểu ra sao. Từ khi thị vệ kia xuất hiện, Bạch Nghiêu thấy biểu tình của Tú Nguyệt khác thường, trong lòng hắn bắt đầu thấy khó chịu, có cảm giác đồ của mình bị người khác phân chia. Nhưng thị vệ kia mở miệng lại là thái độ lạnh như băng, càng nói lời lạnh nhạt, ngang ngược chỉ trích, quan hệ ngoài ý muốn này, khiến hắn có cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng. Như vậy mới tốt, đừng ở trước mặt hắn quấn quýt, dây dưa không rõ. Ầm ĩ bế tắc như vậy mớt tốt. Sơ Lục thấy dáng vẻ vui vẻ của Bạch Nghiêu, nhìn bộ dáng này thì sẽ không xảy ra chuyện gì, bèn lùi lại hai bước trở lại phía sau. Tú Nguyệt cảm thấy có chút đau đớn từ đáy lòng chầm chậm dâng lên, làm trò ngay trước mặt bọn Bạch Nghiêu, lớp sĩ diện mỏng của nàng cũng bị mắt. Nàng vẫn tốt. Nàng tự an ủi trong lòng, nàng là người đã chịu bao đau khổ, quen ăn nói khép nép, nàng vẫn có thể chống đỡ làm ra vẻ như không có chuyện gì. Nàng chỉ cười khẩy một tiếng. Không sai, nàng tiến cung, Nữu Hỗ Lộc Tú Dao đúng là người khởi xướng. Nhưng nàng ta chỉ vì để lót đường cho mình, để cho nàng làm đá kê chân cho nàng ta. Còn phân vị Đáp ứng, đó là do ngạch nương liều chết tranh được với Thiện Khánh, để cho nàng làm Quan nữ tử hầu hạ Nữu Hỗ Lộc Tú Dao, ngoại tổ thà rằng để cả Dương phủ chết đói cũng quyết không thỏa hiệp, rơi vào đường cùng, Thiện Khánh mới tìm kiếm một phân vị đường đường chính chính trong hậu cung cho nàng, nhưng vẫn ném nàng vào Diên Hi cung để tự sinh tự diệt! Nói như vậy, chỉ e Nữu Hỗ Lộc Tú Dao ngay cả một chữ không không nói với hắn. Bọn họ mới thật sự là biểu huynh muội, ngạch nương của bọn họ mới là người thân máu mủ, cho nên Nữu Hỗ Lộc Tú Dao chỉ cần rơi một giọt nước mắt, Lưu Dục Hiên sẽ lập tức tin sự thật trong miệng nàng ta, cũng giống như ở Thiện phủ trước đây, mọi người ở Thiện phủ đều sợ thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng chịu ấm ức, tới phỉ nhổ nàng không có gì trong tay được gửi nuôi trong phủ. Khi đó nàng chỉ mới sáu tuổi, chỉ có thể ngỡ ngàng bất lực.May mà hiện tại nàng đã trưởng thành, sẽ không luống cuống tay chân, mặc cho người bắt nạt, nàng có khả năng tự bảo vệ mình. Nàng không thể nhìn thẳng vào Lưu Dục Hiên, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bóng của hắn trên mặt đất: "Cho nên hôm nay huynh đến chờ ta, chính là đòi công đạo cho Tú Thường tại." "Không thì có thể vì cái gì." Biểu tình của Lưu Dục Hiên vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, nhưng lúc này giữa lông mày có nút kết không thể mở ra được: "Thân phận của ta tới hậu cung quả thực xấu hổ, không phải bất đắc dĩ, cũng sẽ không tới làm phiền tiểu chủ." Tú Nguyệt hít sâu một hơi: "Biết rồi, mục đích đến của huynh ta đã biết. Lưu thị vệ công vụ bận rộn, xin dừng lại, ta cũng bề bộn nhiều việc, phải về cung rồi." Dứt lời bèn vội quay người muốn đi. "Muội không có gì để nói ư. Lời tỷ tỷ muội nói, muội không muốn giải thích gì sao?" "Không phải huynh đã sớm tin rồi sao!" Tú Nguyệt chần chừ xoay người, tức giận nói: "Huynh đã hoàn toàn tin lời nàng ta nói, ta với huynh còn có lời gì để nói!" Chân mày hắn nhíu càng chặt, nét mặt vẫn không để người ta nhìn ra gì, nhưng hơi thở nặng hơn đã để lộ tâm tình của hắn: "Ta không phải là tin lời nàng ấy, ta chỉ tin sự thật trước mắt. Muội vào cung là thật, phong Đáp ứng là thật, lúc trước muội hạ độc Tú Dao, ta tận mắt nhìn thấy tình trạng thê thảm muốn chết của nàng ấy, nàng ấy bị bệnh nằm trên giường suốt ba tháng không thể đứng dậy. Tú Nguyệt, ta chưa từng nghĩ muội sẽ biến thành như vậy. Khi đó ta.... vốn còn muốn che chở cho muội ở Thiện phủ, bây giờ nghĩ lại là ta quá ngây thơ rồi, Tú Nguyệt, khi ta nhìn thấy muội giấu tâm tư ác độc, ta chỉ cảm thấy trái tim băng giá." "Mấy năm nay, ta vẫn luôn tự khuyên bản thân, lúc ấy chẳng qua là muội còn nhỏ, muội chỉ mới sáu tuổi, còn chưa hiểu chuyện, nhưng hiện giờ thì sao, hiện giờ muội càng trở nên máu lạnh độc ác, vì vinh hoa phú quý trong cung, muội có thể đối xử với tỷ tỷ của mình như vậy, ngay cả cốt nhục tình thân cũng có thể vứt bỏ!" "Muội tiến cung ba tháng ngắn ngủi, đã có thể tấn phong Thường tại, còn tỷ tỷ của muội thì sao, nàng ấy bị muội cướp cơ hội thị tẩm, mất phân vị Quý nhân, nàng ấy cũng không muốn trách muội, nàng ấy chỉ xin muội góp lời trước mặt Hoàng thượng, giúp tỷ tỷ của muội trong tuyệt cảnh, muội cũng không chịu sao?" "Đương nhiên ta không chịu! Vì ta chính là một người như vậy!" Tú Nguyệt cố gắng nén xúc động xuống muốn khàn cả giọng, ngăn bản thân muốn trút ra uất ức: "Lưu thị vệ, bây giờ huynh nghe rõ rồi chứ? Sau này huynh cũng đừng đến giảng đạo lý với ta nữa, ta căn bản chính là không thể cứu được! Tú Thường tại muốn ân sủng, vậy thì hãy dựa vào bản lĩnh của nàng ta mà tranh đoạt đi, ta tuyệt đối sẽ không giúp nàng ta! Ta chẳng những không giúp nàng ta, ta còn sẽ tranh đoạt với nàng ta, bởi vì hậu cung chỉ có một Hoàng thượng! Ta vì vinh hoa phú quý, tuyệt đối sẽ không nhường Hoàng thượng cho ai!" "Bây giờ huynh nghe rõ chứ? Huynh có thể đi rồi! Sau này cũng đừng đến tìm ta nữa, phí tâm tư vô dụng trên người ta!" Cứ như vậy, cứ như vậy đi! Để hắn hiểu lầm, để hắn hết hy vọng, nàng cũng không cần mỗi lần xảy ra chuyện chịu đủ trách nhiệm như vậy, bị người trong lòng bóc vết sẹo rướm máu hết lần này đến lần khác! Lưu Dục Hiên là người có bề ngoài khiêm tốn, ngay cả lúc tức giận bề ngoài cũng không nhìn ra gợn sóng. Hắn dùng sức mấp máy môi, biểu tình thất vọng không thể nào miêu tả được: "Lẽ nào muội vào cung, thì có thể hoàn toàn mất đi lương tâm vốn có ư." "Hiện ta đã là người ngự tiền, muội không nhớ cốt nhục thân tình, ta cũng sẽ không bỏ mặc Dao nhi, để nàng ấy ở trong cung bị người ta tùy ý chà đạp." "Tùy huynh." Tú Nguyệt kéo tay áo của Bạch Nghiêu: "Chúng ta về Diên Hi cung!" Thông qua lực đạo kia, Bạch Nghiêu có thể cảm giác được cảm xúc hiện tại của nàng tệ đến thế nào, tuy rằng đây là điều hắn vui vẻ muốn thấy, nhưng hắn cũng không muốn nàng đau lòng như vậy. Bạch Nghiêu quay đầu, liếc mắt nhìn Lưu Dục Hiên còn đang đứng tại chỗ, rồi đuổi theo Tú Nguyệt. "Này Tú Thường tại, nếu ngươi thấy nàng ta không vừa mắt, ta có thể ra tay." Hắn đuổi theo nàng, nói với nàng. Bước chân của Tú Nguyệt chậm lại hai nhịp, nhìn hắn: "Ngươi vừa nghe như vậy, còn bằng lòng giúp ta? Ngươi không nghi ngờ ta chính là người như trong miệng hắn nói?" Bạch Nghiêu không thèm để ý nói: "Chuyện đó đâu liên quan gì tới ta." Tú Nguyệt ngoài ý muốn nhìn hắn, bỗng nhiên thấy trong lòng dâng lên chút ấm áp. Ở trong trời tuyết lạnh băng này, lúc tâm tình đang nát bét, vậy mà lần đầu tiên nàng không còn một mình, tiếp tục nghĩ đến chuyện khổ sở.
"Đi thôi." Hôm nay, chỉ e sẽ có trận tuyết lớn tiếp theo. ... Trong Dưỡng Tâm điện, tiếng tuyết rơi bên ngoài càng lúc càng lớn. Thường Vĩnh Quý đứng một bên cẩn thận nhìn, thấy sắc mặt chủ tử xử lý chính vụ càng lúc càng không ổn, hắn không khỏi lặng lẽ dùng tay áo lau mồ hôi. Hôm nay tâm trạng của thánh thượng không được tốt. Bản thân sợ sẽ phải gặp xui xẻo. Thường Vĩnh Quý đang bồn chồn trong lòng, Hoàng thượng đã khép "bộp" quyển tấu chương trong tay lại, thuận tay đặt qua một bên. Hoàng đế nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, hỏi: "Hôm nay là mùng mấy?" Thường Vĩnh Quý ngẩn người, không biết tại sao thánh thượng lại hỏi chuyện này, nhanh chóng trả lời: "Bẩm vạn tuế, hôm nay là mười tám tháng chạp ạ." Mười tám tháng chạp, trong lòng hắn hừ lạnh một cái, cũng đã qua mười ngày. Người đúng là bị cấm túc, chẳng lẽ không biết phái người đưa vài thứ đến Dưỡng Tâm điện à? Hắn nhân tình thế tìm lý do, giải cấm túc cho nàng thì có khó gì. Hắn đưa mắt nhìn về phía xa, xuất thần nhìn về vị trí Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt đã từng ngồi. Khi đó hắn đang phê tấu chương, ngẩng đầu lên là có thể thấy nàng ngồi trong góc, phân cao thấp với cây bút trong tay mình, Phần lớn thời gian nàng đều không chép sách, chỉ ở Tây thứ gian lười nhác, hắn cũng để mặc, chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng ở gần bên, thời gian trôi qua như nước chảy. Nhưng cuối cùng cái cớ chép sách này, cũng chỉ có thể giữ nàng bảy ngày mà thôi. Trước đây hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đưa nàng tới trước mắt, chân chính nhìn kỹ nàng, hoàn toàn nắm giữ nàng trong lòng bàn tay, để tránh cái ý niệm thương nhớ cứ đêm ngày xuất hiện trong đầu, luôn theo bản năng từ tận đáy lòng mà tìm tòi nghiên cứu, quan sát nàng. Nhưng khi chính thức đạt được, cùng nàng sớm chiều ở chung, ngày đêm cùng nhau, lại nhận ra rằng, bảy ngày thì ra còn chưa đủ. Không giữ được khoảnh khắc vui vẻ đạt được, ngược lại còn tăng thêm mất mát buồn bã khi rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]