Ngạc Thu xảy ra chuyện? Tú Nguyệt nhớ ra, khó trách hôm nay không thấy Ngạc La Lý trên gia yến... chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này? "Tiểu thư!" Bảo Yến chặn trước nói: "Cẩn thận dẫn lửa thiêu thân, sống chết của người khác không liên quan đến chúng ta, vẫn là đừng đi, chúng ta đi thôi!" "Tiểu chủ, cầu xin người, cầu xin người!" Sơ Thất vẫn còn đang nhỏ giọng cầu xin, liều mạng nhìn Tú Nguyệt, hết sức đáng thương. Hắn cũng biết ở trong hậu cung bo bo giữ mình mới là con đường đúng đắn, nhưng trước mắt cùng đường bí lối, hắn chỉ có thể liều mạng nắm lấy cọng rơm cứu mạng này. Người chỉ điểm cho hắn đã nói rõ, chỉ cần liều mạng đi cầu xin Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt, chẳng những hắn có thể giữ được mạng mà ngay cả sư phụ Ngạc Thu cũng sẽ có một con đường sống. Bảo Yến nhìn dáng vẻ đáng thương kia của Sơ Thất, nàng lập tức cảm thấy không hay. Tính tình Tú Nguyệt thật ra là chỉ ăn mềm không ăn cứng, không chịu được nhất chính là cảnh này. "Tiểu thư, cẩn thận là bẫy rập, chúng ta với hắn không thân cũng chẳng quen, vì sao hắn lại cố tình tìm đến người." Nơi xa mơ hồ có bóng dáng mấy tiểu thái giám đang đi lại, có vẻ như đang tìm người. Tú Nguyệt nhìn Bảo Yến một cái, nhưng nếu mặc kệ hắn thì ngày mai người trước mắt này sẽ có thể biến thành một cỗ thi thể được thảo luận trong miệng người khác. Nàng nhìn mấy ngón tay máu thịt lẫn lộn do bị chặt đứt kia, trong lòng không nỡ, đành thương lượng với Bảo Yến: "Chúng ta vẫn nên cầm máu cho hắn trước đã, mạng người lớn hơn trời, chẳng lẽ thấy chết không cứu sao, còn lại hỏi rõ rồi tính tiếp sau."
Vừa nói vừa định đỡ Sơ Thất dậy. Thấy tình hình này là Bảo Yến đã biết không khuyên được nữa, nàng ấy tức giận đến mức đứng dậm chân ở phía sau. Thật ra nàng ấy cũng không sợ gì, chẳng qua là vừa nhìn đã biết đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay, người khác tránh còn không kịp, sao chủ tử nhà nàng ấy lại dám nhận vậy! Diên Hi cung nằm ở vị trí xa, cũng may dọc theo đường đi không bị ai nhìn thấy, Tú Nguyệt và Bảo Yến phải mất công sức thật lớn, lại phải che che dấu dấu. Sau khi rửa sạch vết máu mới lén đưa Sơ Thất vào gian phòng tiểu Lộc tử ở Tây thiên điện. Đêm hôm khuya khoắt, cửa bị mạnh mẽ gõ, vẻ mặt tiểu Lộc tử ngại ngùng, nhìn Tú Nguyệt và Bảo Yến trực tiếp kéo tiểu thái giám vào trong phòng mình, Tú Nguyệt còn tự mình đỡ, hắn bèn không rên một tiếng đứng ở cửa, nhìn sắc mặt thì là không mấy vui vẻ. Tú Nguyệt tưởng là do đánh thức hắn bèn chột dạ cười hai tiếng: "Tiểu Lộc tử, làm ồn đến ngươi phải không? Chuyện đêm nay ngươi ngàn vạn lần đừng để lộ ra ngoài, nói ra chúng ta đều gặp họa, biết không." Tiểu Lộc tử yên lặng gật gật đầu. Sau đó vẫn tiếp tục trầm mặc. Tú Nguyệt quấy rầy đến người ta, lại cảm thấy thật có lỗi, đành hỏi han ân cần để giảng hòa: "Chân của ngươi thế nào, có khá hơn không?" Lúc này sắc mặt tiểu Lộc tử mới khá hơn trước: "Tốt hơn rồi, tiểu chủ đã tốn không ít bạc." "Tốt là được rồi." Tú Nguyệt cười hắc hắc hai tiếng: "Chân trị khỏi là ta yên tâm rồi." Bảo Yến vẫn luôn bận rộn cầm máu cho Sơ Thất, lúc này đã băng bó tương đối ổn thỏa nàng ấy mới đứng dậy xoa xoa tay, vỗ vỗ y phục, nghiêng người nhìn Tú Nguyệt. Sơ Thất run rẩy nửa nằm nửa ngồi dưới đất, trên mặt không có chút sắc máu nào, suy yếu đến chỉ còn non nửa cái mạng. Nhìn hắn đau đến run rẩy thế kia, Tú Nguyệt cũng đoán được khi Bảo Yến băng bó lúc nãy đã ra tay không nhẹ nhàng gì. Nàng cũng chỉ có thể làm như không biết, nghiêng người về phía trước, cẩn thận nhìn mặt Sơ Thất: "Rốt cuộc là ai biến ngươi thành thế này? Ngươi vừa mới nói, Thu công công xảy ra chuyện?" Tú Nguyệt vừa hỏi, Sơ Thất lập tức mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn nàng, khóc rống nói: "Sư phụ, sư phụ ngài bị kéo đến Thận Hình ti!" "Ngạc Thu bị giữ ở Thận Hình ti?" Bảo Yến ở phía sau cười nhạo một tiếng: "Ca ca hắn chính là Đại thái giám Tổng quản ngự tiền, Ngạc La Lý sẽ mặc kệ người khác bắt đệ đệ hắn đi?" Nàng ấy vừa hỏi mặt Sơ Thất càng xám như tro tàn, trên mặt chậm rãi lộ ra tuyệt vọng: "Ngạc công công cũng bị Hoàng thượng hạ lệnh xử lý nghiêm." Ngạc La Lý chính là Đại thái giám Tổng quản ngự tiền, đến hắn cũng bị hạ chỉ điều tra thì có thể thấy được tính nghiêm trọng lần này! "Rốt cuộc là chuyện gì?" Sơ Thất khổ sở nói: "Chính là chuyện mấy ngày trước hậu cung bị mất trộm. Hoàng thượng lệnh cho Ngạc công công nghiêm tra, tra đi tra lại cũng chưa có kết quả gì. Gần đây Ngạc công công lại không được lòng Hoàng thượng, thật sự bất đắc dĩ mới định lấy chuyện Giản Tần nương nương và Diêu Thắng Nội Vụ phủ hợp mưu ăn hối lộ bẩm với thánh thượng, lấy công chuộc tội, chống đỡ chuyện này một hồi rồi tính tiếp. Không ngờ bị lộ ra tiếng gió, Khải Tường cung trước một bước làm khó dễ, bọn họ lập kế vu oan, đổ chuyển mất trộm lên đầu sư phụ!" Khải Tường cung? Tim Tú Nguyệt đập thình thịch, sau lưng Khải Tường cung chính là Cảnh Nhân cung. Bên này nàng còn đang âm thầm cân nhắc, bên kia Sơ Thất vẫn đang khóc lóc kể lể: "Vốn dĩ Ngạc công công chậm chạp không tra ra kết quả đã có hiềm nghi bao che, kết quả điều tra ra lại là đệ đệ ruột của công công, Hoàng thượng đương nhiên càng tin thêm mấy phần. Chứng cứ vô cùng xác thực, Hoàng thượng lập tức hạ chỉ, niệm tình Ngạc công công có công hầu hạ mấy chục năm nên cho hắn chết già, phạt vào Tân Giả khố, cả đời không được ra! Sư phụ thì bị đưa vào Thận Hình tư xử lý nghiêm khắc!" Nói đến đây Sơ Thất đã khóc rống lên: "Nơi như Thận Hình ti kia, sư phụ đi vào thì coi như mất nửa cái mạng rồi! Trước mắt còn chưa biết sống hay chết! Đêm qua, Sơ Tứ đã bị bọn họ lôi ra ngoài đánh chết!" "Kéo ra ngoài? Thận Hình ti có bảy mươi hai món hình cụ, có gì mà không có, vì sao còn phải kéo người ra ngoài đánh chết?" Tú Nguyệt nghe Sơ Thất khóc lóc kể lể cả nửa ngày, hoàn toàn cũng chìm vào nỗi khổ sở của hắn, lúc ấy còn có thể tỉnh táo đặt câu hỏi như vậy, không cần quay đầu cũng biết là ai. Sơ Thất liếc mắt nhìn Bảo Yến một cái, oán hận nói: "Còn không phải kẻ sống ở hậu viện Vĩnh Hòa cung kia sao! Mấy năm nay bọn họ trong tối ngoài sáng đưa người vào hậu viện Vĩnh Hòa cung đánh chết cũng không phải một hai lần!" Hậu viện Vĩnh Hòa cung, nơi đó không khỏi khiến lòng Tú Nguyệt lạnh đi một phần, là Bạch Nghiêu? Là hắn? Nàng đột nhiên cẩn thận nghĩ lại một số việc. Số cung nữ thái giám mấy năm nay hắn trách mắng thế nhưng đều do người của phe Hiền Phi vơ vét đưa đến cho hắn... Còn có hôm nay người Vĩnh Hòa cung đưa cháo mồng tám tháng Chạp ra ngoài, hắn lại ở phụ cận hậu viện Vĩnh Hòa cung... Thế lực sau lưng hắn thế mà lại là mấy vị nương nương ở Cảnh Nhân cung. Nhưng hắn dựa vào phe Hiền Phi, có thể có viện ở riêng, vì sao lại làm việc trong cung Hoàng hậu? Trong lòng Tú Nguyệt ngũ vị tạp trần, nhất thời nghĩ không ra. Vốn tính hôm nay đến Trữ Tú cung sẽ tiện thể gặp hắn, đưa túi thuốc đã làm xong. Dựa vào cách nói của Sơ Thất, tình huống của Bạch Nghiêu chỉ sợ không ổn lắm. Trước mắt dù là vì chuyện gì thì ngày mai nàng cũng phải đi gặp mặt Bạch Nghiêu một chuyến. Sắp xếp và hỏi han một hồi bất tri bất giác đã dày vò đến tận nửa đêm về sáng. Từ nhĩ phòng tiểu Lộc tử ở đi ra, quay trở lại Tây thiên điện, Bảo Yến khép cửa lại, quay đầu hỏi Tú Nguyệt một câu. "Tiểu thư thật sự tin lời Sơ Thất nói?" Trong lòng Tú Nguyệt rất loạn, đêm đã khuya, lăn lộn một hồi nàng uể oải dựa vào giường La Hán, cũng kêu Bảo Yến lên nghỉ ngơi. Bảo Yến bèn đi lại ngồi xuống bên kia. Một tay Tú Nguyệt chống lên bàn trên giường La Hán, xoa xoa chân mày: "Ngón tay hắn bị chặt đứt là thật, Ngạc La Lý bị phạt vào Tân Giả khố là thật, Ngạc Thu bị đưa vào Thận Hình ti là thật. Người như Ngạc La Lý, sẽ vì bày bố một ván cờ mà chặt đứt căn cơ bao năm trong cung của mình? Đối với hắn mà nói, quả thực là mất nhiều hơn được." "Tổng quản ngự tiền Hoàng thượng dùng mấy chục năm, không thể nào là kẻ điên, chuyện này tám phần là thật." Bảo Yến ngẩng đầu, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Mặc dù là thật thì chuyện sống chết của ai trong bọn họ cũng không liên quan đến chúng ta." Tú Nguyệt cúi đầu, không lên tiếng. Bảo Yến bắt đầu hơi nóng nảy: "Tiểu thư, người vẫn nên ít quản chuyện này đi! Không nói đến tiểu thư chỉ là Thường tại, Hiền Phi là người dễ trêu chọc sao? Trời sinh tính Hoàng hậu đã không ưa lộng quyền, đông tây lục cung có bao nhiêu người đều leo lên chỗ Hiền Phi! Ngạc La Lý thân là Tổng quản ngự tiền, đối địch với Hiền Phi, lúc rơi xuống đã có kết cục gì? Càng đừng nói là chúng ta!"
"Lại nói, Ngạc Thu kia vốn cũng không phải thứ tốt đẹp gì, trước nay đều không qua lại với tiểu thư, chúng ta và hắn không có giao tình thâm hậu gì, hà tất quản chuyện linh tinh kia của hắn?" "Còn có Sơ Thất kia, không biết hắn có rắp tâm gì! Hậu cung nhiều chủ vị nội đình như vậy hắn không tìm, cố tình lại tìm tiểu thư, tìm một vị Thường tại đang bị phạt cấm túc ở Diên Hi cung, tiểu thư người ngẫm lại xem, đây là hợp với lẽ thường sao!" Đây mới là chỗ Tú Nguyệt luôn cố kỵ. Mới vừa rồi lúc ở nhĩ phòng Tú Nguyệt đã từng hỏi Sơ Thất, kết quả câu trả lời của hắn lại khiến người ta dở khóc dở cười. Sơ Thất nói, khi hắn chạy tới có cân nhắc người có thể cầu cứu trong hậu cung, phát hiện căn bản số người chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Từ trước đến nay thái độ xử lý mọi việc của Trung cung Hoàng hậu đều là công bằng, chứng cứ vô cùng xác thực, mặc dù Hoàng hậu có thầm muốn quản cũng sẽ không hỏi đến. Còn bốn chủ vị nội đình, Giản Tần, Oánh Tần là tâm phúc của Hiền Phi, Tốn Tần vô vọng, Thuần Tần nhu nhược, cũng đã bị phạt hàng vị Quý nhân. Mấy phi tần có địa vị thấp hơn căn bản không dám xen vào. Tính đến đây, hắn lại nhớ đến một vị Nguyệt Thường tại của Diên Hi cung mà sư phụ vẫn luôn lẩm bẩm trong miệng suốt mấy ngày qua. Nghe sư phụ của hắn nói, Hoàng thượng ưu ái Nguyệt Thường tại, bên ngoài là trách phạt nhưng thực tế lại giữ người ở lại Dương Tâm điện theo hầu thánh gia suốt sáu bảy ngày. Lúc Sơ Thất nói đến mấy lời này cực kỳ chột dạ, nói đến cùng Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt bị đuổi về Diên Hi cung là do sư phụ Ngạc Thu của hắn gây khó dễ ở giữa, cũng không biết người ta có biết việc này không. Tú Nguyệt nghe xong quả thật cạn lời, cố tình lúc Sơ Thất nói lời này còn dùng ánh mắt như nhìn sủng phi nhìn nàng vẻ mặt chắc chắn, còn nói lời này là do Ngạc công công lén tiết lộ với sư phụ hắn. Ngạc công công chính là người am hiểu việc quan sát và đoán thánh ý nhất bên cạnh Hoàng thượng, nhất định không sai được. Tú Nguyệt nhớ lại những lời này của Sơ Thất, câu nào câu nấy đều có lý, logic nghiêm chỉnh cẩn thận, mà Sơ Thất lại là một người khá hồ đồ, so với sư phụ kia của hắn kém hơn không biết bao nhiêu. Không đúng, còn có chỗ kỳ quặc không nói nên lời. Tạm trời nàng chưa nghĩ ra, nên chỉ quay đầu đi đáp cho có lệ: "Không phải Sơ Thất đã nói sao, hắn quen biết Mộc Cẩn, Mộc Cẩn lại chịu ân huệ của Diên Hi cung cho nên hắn mới đến thử xem." "Nhưng dựa vào tình cảnh trong cung của chúng ta, chuyện này rất hung hiểm, thật sự không nên đối nghịch với Hiền Phi." "Đương nhiên là không thể đối nghịch với Hiền Phi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]