Chương trước
Chương sau

Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Nu Quý tần
 
Nhẫn Dứu vội khuyên: "Nương nương bớt giận, Giản Tần nương nương xem ra cũng là lo lắng, nếu không cũng sẽ không nhớ tới phải tránh những điều kiêng kỵ, tới trước Cảnh Nhân cung khóc nháo, nghe nói Ngạc La Lý cắn nàng và Nội Vụ phủ không bỏ, chuẩn bị điều tra tới cùng rồi."
Nghe lời này xong, Hiền phi lập tức cảnh giác, nàng quay đầu: "Thế nào, Ngạc La Lý tra được chuyện mất trộm trong cung, có liên quan đến Giản Tần?"
"Vậy thì không có. Nhưng nương nương người cũng biết, gần đây không biết Ngạc La Lý có chuyện gì chọc thánh thượng không được thoải mái, mất đi thánh tâm, trước đây lệnh hắn nghiêm tra mất trộm trong cung, vẫn luôn không có kết quả, lúc này Hoàng thượng có ý lấy chuyện này ra trừng trị hắn hành sự bất lực, chắc là nô tài kia luống cuống, ngay cả đắc tội với nương nương cũng đành phải vậy, muốn kéo Giản Tần nương nương làm kẻ chết thay hắn, lấy lòng Hoàng thượng, ý đồ giữ địa vị ngự tiền của bản thân."
Hiền phi cười khẩy một tiếng: "Ngạc La Lý hầu hạ ở ngự tiền, chỉ nhận hai vị chủ tử là Hoàng thượng, Hoàng hậu, phi tần trong cung này ai vào mắt hắn? Mặc dù bổn cung cùng giải quyết lục cung, ở trong mắt hắn chỉ là một người hữu danh vô thực [1] thôi. So với Hoàng hậu nương nương chấp chưởng phượng ấn, Ngạc La Lý hắn đã từng có khắc nào, để bổn cung vào mắt?"
[1] 有名无实 : chỉ có tiếng hão, thật ra không có gì
Nhẫn Dứu phụ họa nói: "Nương nương nói phải! Không để Cảnh Nhân cung chúng ta vào mắt, đáng đời hắn có ngày hôm nay!"
"Nô tỳ còn nghe nói, hôm kia Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng thượng thiếu chút nữa trở mặt ở Dưỡng Tâm điện, chính là Ngạc La Lý lén lút phái Ngạc Thu đến báo tiếng gió cho Trữ Tú cung, kết quả Diên Hi cung xuất hiện, Hoàng hậu nương nương không vui, còn chọc Hoàng thượng tức giận, Ngạc La Lý hắn một lòng muốn nịnh bợ Hoàng hậu nương nương, lúc này lại ngã một cái thật đau, không lấy lòng được cả Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu. Hoàng thượng bực hắn, không biết có phải vì chuyện này hay không."
"Nô tỳ thấy, trước đây hắn là Tổng quản ngự tiền, là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, nương nương không động được hắn, hiện giờ hắn tự làm bậy, sao nương nương không thừa cơ khiến hắn không trở mình được?"
Hiền phi nghe xong, yên lặng một lúc lâu sau đó mới cầm bút vẽ mày lên lần nữa, tỉ mỉ vẽ chân mày: "Ngạc La Lý ở ngự tiền căn cơ vững chắc, bổn cung và hắn từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, huống chi động đến người ngự tiền, chính là động tới điểm mấu chốt của Hoàng hậu nương nương. Trong hậu cung Hoàng hậu có thể dung túng bổn cung thêu vây dệt cánh, nhưng động tới người bên cạnh Hoàng thượng, chính là động tới tròng mắt của Hoàng hậu, chọc vào tim Hoàng hậu, Hoàng hậu tất nhiên sẽ không chịu. Mà Ngạc La Lý luôn giúp đỡ Hoàng hậu, nếu bổn cung khai đao với Ngạc La Lý, Hoàng hậu nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn."
"Nhưng nô tỳ không cam lòng! Hắn vẫn luôn không để Cảnh Nhân cung chúng ta vào mắt."
Hiền phi đang vẽ mày, tay không hề dừng lại, qua một lúc lâu, nhìn trang dung trong gương, cuối cùng được một khuôn mặt vô cùng tinh xảo.

Nàng buông bút xuống, liếc mắt nhìn nha đầu vẫn còn nhíu mày, cười cười: "Đối phó với loại người này, đương nhiên không thể trông cậy vào một kích tất trúng, phải như con kiến gặm đê, gặm từng chút, từng chút một, thêu dệt từng tội danh, đến sau cùng Hoàng hậu nương nương không chỉ không bảo vệ được hắn, người đầu tiên không tha cho hắn, chính là Hoàng hậu nương nương."
"Được rồi, nhanh đuổi Giản Tần đi cho bổn cung, muộn chút nữa Hoàng thượng sẽ đến đây. Sống hay chết là chuyện của nàng ta, bổn cung không xen vào."
Hoàng thượng muốn đến Cảnh Nhân cung? Nhẫn Dứu không biết chuyện này! Nhất định là sau khi nàng ra ngoài Thường Tề đã đưa tin tới, chẳng trách, hôm nay nương nương trang điểm xinh đẹp mê người như vậy, Nhẫn Dứu cười khanh khách nói: "Thì ra là Hoàng thượng nhớ nương nương!"
Hiền phi oán trách liếc nhìn nàng một cái, nhưng trên mặt cũng chứa ý cười: "Qua năm nay, bổn cung đã bốn mươi rồi. Lại nói, Hoàng thượng thật ra có đến thăm bổn cung, nhưng thị tẩm thì đã lâu chưa có."
"Nương nương bảo dưỡng thỏa đáng, nô tỳ thấy, cũng chỉ hơn ba mươi thôi." Nhẫn Dứu khen: "Vẫn là Thường Tề làm việc đắc lực, mấy ngày trước nương nương mới tiết lộ chút ý tứ, hắn đã làm thỏa đáng như vậy, Hoàng thượng cách ngày lật thẻ bài của người, có thể thấy được, hắn tận tâm tận lực với nương nương người."
Lời còn chưa dứt, Cảnh Từ vội vàng đi vào, khom người bẩm: "Nương nương, Thường Tề chờ ngoài điện, hắn nói có việc muốn gặp nương nương."
Hiền phi cau mày, lúc này hắn tới Cảnh Nhân cung là ý gì? Hồ đồ.
"Thôi vậy, cho hắn vào đi."
Cảnh Từ "vâng" một tiếng vội vàng lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Thường Tề vào trong chính điện.
Thường Tề vào cửa với bộ dạng gục đầu ủ rũ, thấy Hiền phi không nói hai lời đã quỳ phịch xuống, cáo tối nói: "Bẩm nương nương, Hoàng thượng, thánh giá của Hoàng thượng, lúc này đang đến Trữ Tú cung rồi."
"Cái gì?"
Nhẫn Dứu ở một bên cả kinh nói: "Rõ ràng là Cảnh Nhân cung thị tẩm, sao Hoàng thượng lại bãi giá Trữ Tú cung? Hay là Hoàng thượng lật thẻ bài lại đổi thánh tâm, chuyện này nếu truyền ra ngoài, không phải mất mặt nương nương chúng ta sao, Thường Tề? Ngươi làm việc cho nương nương thế nào hả?"
Dù Hiền phi chưa nói câu nào, nhưng cách xa một trượng, Thường Tề có thể cảm thấy hàn ý phát ra trên người chủ tử.
"Không phải, nương nương, nô tài thật sự oan uổng! Bữa tối Hoàng thượng thật sự lật thẻ bài của người, còn nói đã lâu chưa nói chuyện riêng với nương nương, muốn đích thân đến Cảnh Nhân cung ngồi một lát, đây đều là chính tai nô tài nghe được, nếu không nô tài dù có một trăm cái đầu, cũng không dám tùy tiện thông báo với nương nương người!"
"Đều là Ngạc La Lý làm khó dễ, lần trước hắn đắc tội với Hoàng thượng, Hoàng hậu ở Dưỡng Tâm điện, suýt chút nữa chọc cho Đế Hậu lục đục. Ngạc La Lý vì cầu bảo vệ mình, Diên Hi cung bị đuổi ra Dưỡng Tâm điện, hắn liều mạng cố vãn hồi, mỗi ngày đều nhắc Hoàng hậu nương nương trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng vốn nhân đức, không chịu được mấy lời của hắn, hơn nữa, nghe nói Hoàng hậu nương nương vẫn luôn buồn bực không vui, mấy ngày gần đây không muốn ăn uống, liền muốn bãi giá đi thăm Hoàng hậu nương nương, nói ngày khác lại đến Cảnh Nhân cung thăm nương nương người."
"Hay cho một cẩu nô tài!" Nhẫn Dứu mắng ngay trước mặt Cảnh Từ và Thường Tề: "Nương nương chúng ta là tần phi đứng đầu, trong hậu cung chỉ dưới một người mà thôi! Hắn vì lấy lòng Đế Hậu, lại khiến Cảnh Nhân cung khó xử như vậy!"
"Nương nương, nương nương! Chúng ta lại nhịn nữa, trong hậu cung sẽ không ai xem một Phi vị như nương nương ra gì rồi!"
"Nương nương?" Cảnh Từ gọi theo một tiếng.
"Nương nương." Thường Tề cũng cả gan gọi.
Hồi lâu, Hiền phi nhìn ba người bọn họ, cười lạnh một tiếng, lại cười thêm một tiếng: "Được!" Rốt cuộc là thấy bổn cung người đẹp hết thời, không còn dùng được! Ai cũng dám đạp lên đầu bổn cung! Tín Quý nhân làm càn, Vân Quý nhân càn rỡ, bây giờ ngay cả cẩu nô tài Ngạc La Lý cũng dám đánh vào mặt bổn cung, mấy năm nay bổn cung ăn chay niệm Phật, không muốn tạo thêm sát nghiệp, bọn chúng cho rằng bổn cung là giấy!"
"Bổn cung sẽ cho bọn chúng nhìn thử, ở trong Tử Cấm thành, đắc tội với người của Lưu Giai Đại Trân ta, sẽ có kết cục thế nào!"
"Nhẫn Dứu, cho Giản Tần vào!"
***
Chạng vạng, lúc lên đèn, Mộc Cận bưng mâm thức ăn cúi đầu từ ngoài cửa đi vào, hai tay cung kính giơ lên giường hành lễ với Tú Nguyệt: "Tiểu chủ, nô tỳ theo phân phó của Bảo Yến cô cô, đem cháo ninh xong tới, mời tiểu chủ dùng."
Tú Nguyệt nhận chén, thấy nàng ấy còn nhỏ tuổi, lại trông vô cùng cung kính với nàng, dáng vẻ cẩn thận, trước đây nhất định là bị không ít tra tấn.
Bảo Yến dẫn Nhu Hạnh theo sau tiến vào, trên mặt mang nụ cười hài lòng: "Tiểu thư giữ lại tiểu nha hoàn này, không ngờ rất cần mẫn, sau khi vết thương lành thì chuyện gì cũng tranh làm. Hiện tại nô tỳ thanh nhàn không ít, Nhu Hạnh đi Ngự Thiện phòng và Nội Vụ phủ rèn luyện cũng không tệ, hai người bọn họ rất giỏi."
"Nhìn nô tỳ hiện tại, ngược lại cũng có mấy phần tư thế của cô cô chưởng sự, vô cùng thích ý."
Tú Nguyệt không lên tiếng, nhìn ra ngoài cửa.
Bảo Yến đương nhiêu hiểu ý của nàng: "Tiểu Lộc Tử kia còn ở bên ngoài, vết thương ở chân của hắn quá lâu, không khỏi nhanh như vậy, mấy ngày nay cố gắng dùng chân đó bước đi, buổi tối cũng biết tự động nhận trực đêm, đêm nào cũng trông ở cửa tẩm điện của tiểu thư."
Tú Nguyệt gật đầu: "Tiểu Lộc Tử là người có tâm. Thật khó cho hắn, lúc trước hầu hạ chủ tử quyền cao chức trọng, bây giờ lưu lạc đến chỗ Thường tại ta gác đêm."
Nàng thổi cháo nóng, nói với Bảo Yến: "Bây giờ tiền bạc chúng ta dư dả không ít, ngươi cho Tiểu Lộc Tử dùng dược liệu quý một chút, tuổi hắn còn trẻ, đừng để lại di chứng gì, lại dự trữ thêm chút dược liệu quý, đề phòng lúc chúng ta cần đến."
Vừa nói, nàng lấy chiếc hộp gấm đựng vàng ở bên hông giường, mở ra lấy một viên vàng đưa cho Bảo Yến: "Đổi thành bạc, bạc thừa ngươi nghĩ cách đổi chút thịt và thức ăn tươi về, đã vào đông, bây giờ thức ăn tươi trong cung đều cung cấp cho mấy vị nương nương chủ vị, thức ăn thối rữa đưa đến Diên Hi cung không thể nào dùng được."
Còn lòng riêng, nàng ở Dưỡng Tâm điện của Hoàng thượng mấy ngày, người đã ăn ngon quen, đột nhiên ăn củ cải dưa muối, Tú Nguyệt cũng thật sự không chịu nổi.
"Còn có," Nàng dặn dò Bảo Yến: "Âm thầm, nghĩ cách dùng bạc đổi ít trứng gà. Nhớ kỹ! Nhất định đừng để người khác nhìn thấy, quy củ trong cung, trứng gà trên Phi vị trở lên mới có, phân vị Hiền phi nương nương vốn cũng không có, là vì trong cung trên Phi vị chỉ có Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng niệm tình Hiền phi nương nương hầu hạ đã lâu, nên mới ân chuẩn cấp cho Hiền phi nương nương đãi ngộ của Quý phi. Nếu bị người khác nhìn thấy, cung chúng ta lén dùng trứng gà, chính là rước họa vào người!"
"Biết ạ! Biết ạ!" Bảo Yến gật đầu, vui vẻ nói: "Tiểu thư, không nói gạt ngài, gần đây nô tỳ cũng nhớ nó, chỉ là tiền bạc eo hẹp, trong phủ chúng ta trước đây nuôi gà đẻ trứng, phu nhân đều để dành tẩm bổ thân thể cho thái lão gia, tiểu thư, người thật là giỏi! Vốn cho là sắp đại họa lâm đầu, người nguyên vẹn ra khỏi Dưỡng Tâm điện, chuyện này không tính, còn mang một bọc lớn kim ngân châu báu đi ra. Chúng ta đều hưởng phúc của người."
Tốt thì tốt, Tú Nguyệt hậm hực nghĩ, nhưng lúc đó, nàng là ăn một hồi răn dạy của Hoàng thượng, suýt chút nữa không thoát ra ngoài được.
Nàng nhìn Bảo Yến, lại đưa mắt đảo qua Nhu Hạnh và Mộc Cận an tĩnh đứng phía sau, nghĩ một lát, mở hộp ra, lấy một viên vàng giao cho Bảo Yến: "Cầm cái này, mua thêm ít y phục trang sức. Ngươi thích gì, chọn theo ý ngươi đặt mua vài món."
"Hiện giờ Tây Thiên điện của chúng ta nhiều người, Nhu Hạnh mười ba, Mộc Cận qua năm cũng mười ba, làm cho hai người bọn họ thêm mấy bộ y phục mùa đông, mỗi người thêm một món trang sức bạc trắng, cô nương mới lớn, cũng nên có chút son phấn."
Mộc Cận còn nhỏ, biểu tình đều hiện rõ trên mặt, nàng trừng mắt hé miệng không thể tin, không kìm được mà nhìn Nhu Hạnh, hiển nhiên là vui rạo rực. Từ khi phải tiến cung, đã lâu chưa thấy một bộ y phục mới.
Mỗi ngày đều lặp lại cuộc sống mệt mỏi ở Tân Giả khố, chỉ mong có thể nghỉ một lát, ăn no một chút, nàng đã mãn nguyện rồi. Không ngờ có một ngày, có thể đến Diên Hi cung, một ngày hai bữa đều là cơm ấm thức ăn nóng, còn có thể ăn no, Bảo Yến cô cô tuy rằng sắc mặt hung ác, cũng không ra tay phạt đánh nàng, như vậy nàng đã thấy đủ rồi, chủ tử lại ban cho y phục mới để mặc, còn có trang sức mới để đeo.
Ngẫm lại không ngăn được mà vui mừng, vui mừng một hồi lại cảm thấy chua xót, cũng không biết phụ thân ở vương phủ ngoài cung làm nô tài bao y, có bị phạt đánh hay không, có ăn đủ no, mặc đủ ấm không.
Vành mắt Mộc Cẩn hơi ửng đỏ, lặng lẽ cúi đầu lau đi. Trước đây nàng chỉ nghĩ đến mạng sống của mình, hôm nay được như ước nguyện, lại nhớ đến phụ mẫu có mạnh khỏe hay không.
Tương đối mà nói, Nhu Hạnh đứng ở bên cạnh trầm ổn hơn chút, trong lòng Nhu Hạnh tất nhiên cũng vui vẻ, trên mặt lại kìm nén cung kính cúi người trả lời: "Nô tì tạ ân điển của tiểu chủ."

Mộc Cận lấy lại tinh thần, lập tức đáp theo: "Nô tỳ cũng cảm tạ ân điển của tiểu chủ."
Tú Nguyệt làm vốn không cần các nàng cảm kích, nàng nghĩ còn mấy kim nữa thì làm xong túi thơm cho Tốn Tần nương nương và Bạch Nghiêu, thấy còn mấy ngày nữa là tiết Tịch Bát, nghe nói mấy ngày nay bệnh của Tốn Tần đã nặng hơn, nhanh làm xong đưa đi thăm Tốn Tần nương nương một lần.
Tú Nguyệt nghe Bảo Yến nói, bệnh tình của Tốn Tần nương nương ngày càng nặng, chạng vạng nàng đi thỉnh an, nhưng không ngờ bệnh lại nghiêm trọng đến mức này.
Tốn Tần ngồi trên giường La Hán, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong tẩm điện yên tĩnh vang lên từng tiếng thở gấp, nghe rất sợ. Chính điện của Diên Hi cung, còn lạnh hơn so với Tây Thiên điện của nàng.
Tú Nguyệt ngây người một lúc, cũng là Tốn Tần nhìn nàng trước, không đợi nàng mở miệng thỉnh an, vẫy tay trước một bước, nói: "Ngươi đến rồi à, ngồi đi."
Nàng cố sức chỉ vào bên kia giường La Hán, vươn tay chỉ chỉ.
Tú Nguyệt lại không có lòng dạ để ngồi, nàng đứng yên tại chỗ, không nhịn được mà buồn bã nói: "Nương nương, nườii không sao chứ?"
Nàng lại hỏi Tây Lam: "Tháng trước còn rất tốt, sao lại chuyển biến đột ngột như vậy? Thái y đã đến xem chưa?"
Nhắc tới thái y, chân mày Tây Lam nhíu thành chữ "xuyên"[2]: "Bẩm Nguyệt Thường tại, Thái Y viện đều nhìn sắc mặt làm việc, người nào dám đến chứ? Thân thể vốn không tệ của nương nương bị đến nước này, từ khi thái giám huấn - giới tịch thu túi thơm Hoàng thượng thưởng cho nương nương, nương nương sinh tâm bệnh, một khi bệnh thì không gượng nổi, Hiền phi nương nương vốn đã miễn huấn - giới, nhưng khổ nỗi Oánh Tần hận nương nương của chúng ta không chết, thúc đẩy ngày càng táo tợn hơn, Tốn nương nương sơn cùng thủy tận [3], nào còn đồ gì tốt cho những thái giám tới răn dạy, bọn chúng bèn đổi cách khiến nương nương chịu tội, ba bốn ngày nay, thấy Tốn Tần nương nương ngất đi mới bỏ qua. Nếu cứ như vậy, chỉ sợ nương nương..."
[2] xuyên: 川
[3] 山窮水盡 sơn cùng thuỷ tận:  ở đây chỉ cuộc sống dồn con người đến chân tường, vào ngõ hẻm, không còn con đường nào khác ngoài con đường duy nhất, con đường cuối cùng.
Tây Lam cắn môi, không may mắn, cuối cùng không nói nên lời.
Các nàng lại quá đáng như vậy?
Tú Nguyệt kiềm nén chua xót xuống đáy lòng, bảo Bảo Yến đưa túi thơm, đi lên trước tự mình đưa cho Tốn Tần: "Tốn Tần nương nương, đây là túi thơm mấy ngày trước tần thiếp làm cho ngài, bên trong tần thiếp bỏ một ít dược liệu điều trị khí huyết, có tác dụng giúp ngủ. Nghe nói gần đây nương nương mắc chứng hồi hộp mất ngủ, vốn sớm nên đưa cho nương nương, nhưng không ngờ mấy ngày trước tần thiếp bị trách phạt, nhất thời không thoát thân được, kéo dài đến bây giờ, mong nương nương thứ tội."
"Ngươi nói cái gì vậy chứ."
Tốn Tần chống người ngồi thẳng dậy, thở đứt quãng nói: "Ngươi vào Diên Hi cung mấy tháng, vẫn luôn ngầm giúp đỡ cho sức khỏe của bổn cung, nếu không e rằng bổn cung cũng không chống đỡ được đến hôm nay. Ngươi vì bổn cung mà âm thầm làm nhiều như vậy, lại chưa từng lộ ra, Nguyệt Thường tại, ngươi ở trong cung đối nhân xử thế như vậy, khó tránh khỏi chịu thiệt thòi, nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.