Chương trước
Chương sau

Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.
Beta: Thần Hoàng Thái phi.
 
Nhu Hạnh nhìn dáng vẻ của Lan Quý nhân, trong lòng nàng có chút đắc ý, gương mặt vẫn bình tĩnh trả lời: "Nô tỳ cũng không rõ, nhưng tiểu chủ nói huyết yến thì chính là huyết yến, trong cung cũng sẽ không ai rảnh rỗi đi lừa chúng ta."
Lý nữ quan ngồi ở bên cạnh, trong nụ cười có chút thận trọng: "Lúc tần thiếp làm cung nữ hầu hạ trong cung, chỉ là may mắn nhìn thấy huyết yến mà thôi. Lúc đầu chỉ có trong cung của Hoàng hậu và Quý phi nương nương, sau này Nội Vụ phủ dần dần ngừng cung cấp nên cũng không thấy nữa."
Nhu Hạnh nhìn Lan Quý nhân có vẻ như sắp không khống chế được, trong lòng nàng rất muốn cười, nên mới nhịn không được mà bồi thêm một câu: "Thực ra tuy rằng huyết yến rất quý, nhưng nô tỳ nghe cô cô nói, nhân sâm ngàn năm mới càng quý hiếm hơn..."
Nhân sâm ngàn năm, mọi người nghe thấy đều thầm giật mình. Hiện giờ trong khố phòng, nhân sâm trăm năm đã là vật hiếm thấy, còn như nhân sâm ngàn năm, e là chỉ có Thánh thượng mới được dùng...
Tốn Tần cụp mắt nhìn đồ bổ quý báu trong chén. Phân vị Tần của nàng là khi sinh hạ Ngũ Công chúa mới được phong, dù là trong thời gian mang thai thì nàng cũng không dùng được đồ tốt như vậy. Không thể nói rõ trong lòng nàng lúc này đang có tư vị gì, nhưng nàng sẽ không nông cạn khoa trương giống như Lan Quý nhân, tự lộ khuyết điểm của mình. Tốn Tần vẫn thản nhiên mỉm cười với Nhu Hạnh: "Nguyệt Đáp ứng có lòng rồi, ngươi nói với nàng ấy, bổn cung cảm ơn ý tốt của nàng ấy."

Nhu Hạnh cười đáp lời rồi khom người cáo lui.
Tuy Tốn Tần vẫn tỏ vẻ bình đạm, nhưng Lan Quý nhân nhìn ra được chén đồ bổ này của Nguyệt Đáp ứng đã khiến Tốn Tần cảm động.
Tốn Tần chịu nhục nhã, lại còn mang bệnh đã lâu. Chi phí ăn mặc bị Nội Vụ phủ cắt xén gần như không còn gì, đồ tốt như vậy, chỉ sợ nàng ta thân là Tần vị cũng chưa từng thấy qua bao giờ. Nhưng tại sao Nguyệt Đáp ứng lại có đồ tốt như thế, còn nàng thân là một Quý nhân mà không có được? Vậy nên càng phải khiến Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời!
Lan Quý nhân lại có chút hâm mộ Tốn Tần. Suy cho cùng Tốn Tần cũng là chủ vị một cung, mặc dù sa sút, nhưng vị Đáp ứng ở thiên điện kia chẳng phải cũng phí tâm săn sóc hay sao? Tóm lại lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Nếu như nàng có thể tăng phân vị thì tốt biết bao, cùng là chủ vị Tần, còn có thể chuyển ra khỏi Diên Hi cung.
Trong lòng Lan Quý nhân như có một dòng nước chua xót chảy qua, cảm thấy rất đau. Nàng bĩu môi: "Cũng không biết là cung nào đưa đến, sao lại phải đưa cho nàng ta chứ? Đúng là nịnh bợ mù quáng, cũng không sợ lãng phí à?"
Lan Quý nhân không biết, nhưng Tốn Tần lại biết rất rõ. Đồ quý như vậy, còn ai có thể dễ dàng như trở bàn tay mà ban thưởng như thế?
Vị Nguyệt Đáp ứng Nữu Hỗ Lộc thị này, suy cho cùng vẫn có xuất thân từ đại tộc vinh hiển Nữu Hỗ Lộc thị, có phúc khí mà người ngoài không có. Hơn nữa, dù hiện giờ nàng ấy bị mắc kẹt tại Diên Hi cung, dù cùng bị vây trong hoàn cảnh gian khổ mà vẫn có thể tặng món đồ bổ hiếm có cho một người ở Tần vị thấp hèn như nàng, đủ để thấy được nàng ấy có tấm lòng lương thiện thế nào. Tấm lòng như vậy thì nữ nhân ồn ào bên cạnh mình kia sao có thể so sánh được.
Nằm trên giường gió êm sóng lặng được khoảng năm, sáu ngày thì thân thể Tú Nguyệt cũng đã khá hơn. Nàng vốn là người có suy nghĩ tích cực, sự lo lắng hãi hùng của những ngày qua xem như đã là quá khứ.
Không biết tại sao, mấy ngày nay nàng lại nghĩ đến Bạch Nghiêu. Nàng ở trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không thể nào không biết chút gì được, nhưng mà vẫn không có tin tức, không giống như tác phong làm việc của hắn.
Tú Nguyệt giả vờ trong lúc vô tình hỏi Bảo Yến thì thấy Bảo Yến với vẻ mặt kì lạ kể lại chuyện ngày đầu tiên nàng ấy đến hậu điện của Vĩnh Hòa cung tìm người, nhưng nghe nói không biết vì nguyên nhân gì mà Bạch Tổng quản bị phạt, bị Hoàng hậu nương nương phạt nặng một trận, dẫn đến bệnh nặng không thể rời giường. Vì thân thể hắn không tốt nên dù lúc đó hắn có lòng giúp đỡ thì cũng không thể làm được gì.
Bạch Nghiêu bị phạt nặng, Tú Nguyệt vô cùng kinh ngạc. Thân thể hắn ốm yếu như thế, Hoàng hậu không thể nào không biết, lại có thể không để ý đến tính mạng của hắn mà ra tay phạt nặng như vậy. Với tính tình kia của hắn, không biết là đã chọc tới bao nhiêu tai họa rồi. 
Bảo Yến nghiêng đầu nhìn gương mặt ưu tư của Tú Nguyệt: "Tiểu thư sao vậy?"
"Không có gì."
Tú Nguyệt khoác thêm y phục, ngồi ở cửa sổ nhìn ra ánh nắng bên ngoài. Nàng chống cằm, làm như không quan tâm, nói một câu rồi không nói thêm gì nữa.
Nhưng Bảo Yến nhìn ra Tú Nguyệt đang từ từ nhíu chặt chân mày, không biết đang suy nghĩ gì trong lòng. Tú Nguyệt đã ở trong phòng buồn bực nhiều ngày. Trừ những lúc lo lắng hỏi thăm tin tức của Dương phủ bên ngoài cung, thì chính là ngồi miên man suy nghĩ, nếu cứ như vậy e là sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng.
Bảo Yến bèn cười nói: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói đầu mùa đông ở Ngự Hoa viên trồng loại mai vàng cực kì hiếm thấy. Ngự Hoa viên là hoa viên của hoàng gia, từ trước đến nay đều được mệnh danh là phong cảnh tuyệt đẹp. Tốt xấu gì chúng ta cũng đã vào hoàng cung này, nếu đã chịu tội ở hoàng cung thì cũng nên hưởng thụ cái phúc của nơi này mới không bị thua thiệt."
Vào mùa đông, lá của mấy gốc đào, cây hạnh và anh đào trong sân của Dương phủ đều rụng hết, chỉ còn nhành cây trơ trụi, nàng trồng những cây này chỉ vì năm sau có quả để ăn. Được Bảo Yến nhắc nhở, Tú Nguyệt cũng rất muốn xem Ngự Hoa viên vào mùa đông là cảnh đẹp như thế nào.
Nàng vẫn luôn nhớ đến Dương phủ, đi ra ngoài giải sầu một lát cũng tốt, vì thế nàng vuốt cằm nói: "Vậy thì đi xem nào. Nhưng ta mang bệnh không thể ra ngoài, chúng ta phải lén lút ra ngoài mới được."
Hai người bàn bạc một hồi, nhân lúc trước hoàng hôn lặng lẽ thay y phục ra khỏi Diên Hi cung, một đường đi thẳng tới Ngự Hoa viên.
Tú Nguyệt được bao bọc trong chiếc áo choàng thật dày, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Nàng nhìn phía trước, Ngự Hoa viên này quả không hổ là hoa viên của hoàng gia, mỗi một nhành hoa ngọn cỏ đều được bố trí tỉ mỉ. Tiết trời đã vào đầu đông nhưng vẫn còn rất nhiều hoa chưa nở hết, lá cũng chưa rụng. Gương mặt Tú Nguyệt đầy vẻ ngạc nhiên, trong lòng cũng không ngừng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Bảo Yến theo Tú Nguyệt lang thang khắp nơi không có mục tiêu, hai người họ đều là lần đầu tiên đến Ngự Hoa viên này. Bảo Yến thì còn đỡ một chút, dù gì thường ngày cũng có lui tới Ngự Thiện phòng và Nội Vụ phủ, còn Tú Nguyệt thì rất ít khi bước ra khỏi Diên Hi cung.
Cuối cùng hai người lòng vòng đến mức lạc đường, nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào, lại càng không biết đường ra khỏi hoa viên này.
Tú Nguyệt xoay qua xoay lại nhìn cảnh đẹp ngập trời, Bảo Yến xông về phía trước vài bước, cúi người vui mừng nói: "Cảnh trí ở Ngự Hoa viên này thật là đẹp, còn có rất nhiều thứ có thể làm thuốc. Thường ngày ở ngoài cung rất khó tìm, không ngờ ở đây đều có, lại còn có thể sinh trưởng tốt như vậy." Nàng nháy mắt ra hiệu với Tú Nguyệt: "Ở đây có rất nhiều dược liệu quý hiếm mà chúng ta có thể sử dụng, không ngờ lại dễ dàng như vậy, thuận tiện hơn rất nhiều so với trước kia chúng ta mò mẫm tìm khắp đồi núi!"
Tú Nguyệt nhìn bốn bề vắng lặng, cẩn thận nháy mắt với Bảo Yến: "Dù sao đây cũng là hoàng cung, không thể quá càn rỡ được. Trước tiên đào ít rễ cây khô mang về dùng, sau này hẵng tính tiếp."
Bảo Yến cười giận dỗi: "Chỉ cần có cây giống, sau này muốn dùng tất nhiên sẽ có rất nhiều cách."

Đáng tiếc hai người không mang theo dụng cụ, hao hết bao nhiêu công sức, tay toàn là tuyết và bùn, nhưng sau lần chơi đùa thoải mái lấm lem này thì tâm trạng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Mãi đến lúc sắc trời dần tối, không còn nhìn ra cảnh sắc gì nữa, lúc này Tú Nguyệt mới đứng lên phủi phủi bụi trên y phục, hai tay cầm rễ cây đào được chuẩn bị cùng Bảo Yến tìm đường về Diên Hi cung.
Bảo Yến thấy Tú Nguyệt vui vẻ thì trong lòng cũng vui theo, cố ý nói đùa: "Nhìn tiểu thư như nha hoàn ấy, làm việc nặng mà còn vui vẻ như vậy, thật không có tiền đồ gì cả."
Tú Nguyệt đi phía trước, vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn Bảo Yến: "Phải làm chút việc nặng mới tốt! Ngươi xem mấy nương nương thiên kiều vạn quý trong cung, mọi chuyện đều phải có người hầu hạ là tốt sao? Ngoại tổ phụ nói trong sách thuốc đã sớm ghi lại, xương cốt của người trưởng thành nhiều khớp như vậy là thích hợp để vận động. Vạn vật sinh trưởng đều có quy luật, một ngày chỉ cần bất động ba canh giờ thì gân cốt sẽ dần thoái hoá, thân thể sẽ bị suy yếu. Nếu để lâu dài thì thật sự hỏng rồi. Cho nên mỗi triều đại, lúc nào cũng có những nương nương sống an nhàn sung sướng trong hậu cung mất sớm."
"Vâng, vâng." Bảo Yến hùa theo: "Tiểu thư cái gì cũng hiểu."
Tú Nguyệt giận dỗi liếc nàng: "Vốn chính là như vậy mà. Ta từng nghe ngoại tổ phụ nói, sinh mẫu của tiên đế Cao Tông là Hiếu Thánh Hiến Hoàng hậu, bởi vì có làm việc chân tay ở vương phủ từ trước đó, cho nên mới sống thọ như vậy, còn truyền lại phần trường thọ này cho tiên đế. Chẳng qua Ung Chính gia vì để tiên đế kế thừa đại thống, phân vị của sinh mẫu không thể quá thấp, nên mới đổi xuất thân của Hiếu Thánh Hiến Hoàng hậu từ Tiền thị thành Nữu Hỗ Lộc thị." (Truyện thôi nên mọi người đừng so sánh với các nghiên cứu lịch sử nhen).
"Vâng vâng vâng. Tiểu thư cái gì cũng biết."
Hai người vừa nói vừa cười trở lại Diên Hi cung, lúc rảo bước đến cửa cung, Tú Nguyệt còn không quên chỉ vào chỗ đất trống nói với Bảo Yến: “Chờ lát nữa tuyết rơi nhiều sẽ đắp một người tuyết cao bằng người thật, đến lúc ấy giống như có người ở đó, chắc chắn sẽ rất thú vị.”
"Hôm nay sao vậy nhỉ?" Bảo Yến bỗng dưng thu lại nụ cười, nhìn xung quanh cửa cung: "Sao Diên Hi cung ngay cả bóng quỷ cũng không có, yên tĩnh như vậy chứ?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.