Chương trước
Chương sau
Màn đêm như tấm lụa tối màu được rải lên hàng vạn những ngôi sao nhỏ tựa như những hạt mắt mèo. Hàng liễu trong vườn khế đong đưa trong gió, trong bầu không khí đã dần sang đông. Cái khí trời se lạnh khiến bước chân đi trên quãng đường cứ như nặng nề, tê cứng. Áng vân vũ tựa con cá lớn dần nuốt chửng mặt trăng. Bóng người vội vã lướt qua như cánh bướm trong đêm. Cuối cùng dừng lại tại Mẫu Đơn Xuân các.

Lục Quý nhân đứng trước cổng, ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng đỏ son, Có dòng chữ được dát vàng “Mẫu Đơn Xuân các”. Nàng ta do dự nửa muốn vào nửa lại không. Chợt những kí ức mặn nồng trong đêm đó lại ùa về. Lục Quý nhân như muốn nắm lấy thật chặt đoạn tình cảm ấy, muốn nó trở thành vô hạn, vĩnh cửu. Nàng ta giẫm lên thềm trước cổng, tiến vào trong.

Trong điện, chỉ vài ánh nến lờ mờ. Ngọc Tần và ba người còn lại của Tử Xuân đã tụ họp đông đủ. Cuối cùng Tứ Xuân đã trọn vẹn. Lục Quý nhân ngồi vào ghế được cung nhân chuẩn bị. Ngọc Tần nhoẻn môi cười, hàn răng răng ngà lộ ra, nét mặt vừa uỷ mị vừa yêu kiều. Nàng ta nhẹ nhàng bảo: “Ta tin chắc rằng cô sẽ đến mà. Cô đã nghĩ kỹ rồi đúng không”

Lục Quý nhân khẽ gật đầu, nàng suy nghĩ hồi lâu, đáp: “Các cô có hứa với ta sẽ không làm hại đến long thể hay không”

Hi Quý nhân cười hì, vẫy vẫy khăn tay, nói: “Vạn Tuế gia là người đứng đầu thiên hạ, là bậc thiên tử. Đương nhiên long thể phải luôn được bảo trọng”

Cát Quý nhân nhặt lấy một quả kim quất từ từ bóc vỏ, nàng ta lấy từng múi quất chia đều cho mọi người, bảo: “Chúng ta như một quả kim quất, gộp tất cả các múi lại với nhau mới có thể hợp thành một quả kim quất hoàn hảo”

Lục Quý nhân như còn do dự, Khánh Quý nhân ngồi cạnh nhẹ cầm lấy tay nàng ta, nói: “Cô cứ yên tâm, chúng tôi và cô đều như nhau cả thôi. Đều một lòng hướng về Vạn Tuế gia. Nên sẽ không để chuyện gì ảnh hưởng đến ngài đâu"

Lời của họ dường như đã lay động đến Lục Quý nhân. Nàng ta gật đầu đồng ý, Cát Quý nhân lặng nhìn Ngọc tần cả hai nở một nụ cười thần bí.

Suốt mấy đêm liền, Hoàng đế không triệu gọi ai khác ngoài Tứ Xuân. Cả Lan Nhi cũng dần thưa thớt ân sủng. Hoàng hậu cũng không ngoại lệ, thẩm chí vào các ngày mồng một hay lễ tiết Hoàng đế cũng không đến cung Hoàng hậu. Thỉnh thoảng Hoàng đế còn gửi tấu chương đến Thiên Địa Nhất Gia Xuân của Lan Nhi nhờ nàng phê chuẩn.

Suốt mấy ngày liền, Lan Nhi liên tục phải phê duyệt tấu chương. Như Uyển đứng cạnh mài mực cho nàng. Lan Nhi nghĩ đến chuyện gần đây biểu hiện của Hoàng đế có chút kì lạ. Chợt lại dừng bút, Như Uyển trông thấy liền nói: “Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ chuyện gì lại có vẻ thẫn thờ vậy”



Lan Nhi giật người một cái, cười duyên, bảo: “Tỷ chỉ là nghĩ đến Vạn Tuế gia, gần đây có chút khác thường.”

Như Uyển đặt thỏi mực xuống khay, ngón tay thanh thoát trắng như ngọc. Nàng cẩn thận đeo hộ giáp vào, nhẹ nhàng nói: “Nam nhân chí ở tứ phương. Vạn Tuế gia là quân vương một nước, tâm tư không chỉ dành ở một chỗ, tỷ và muội cũng chỉ là một phần nào đó trong trái tim của Vạn Tuế gia mà thôi”

Lan Nhi cười như không, gió thổi qua làm bộ diêu phượng hoàng nhả ngọc va nhẹ vào mặt, nàng đặt bút xuống, đứng bật dậy, nói: “Nhất định chuyện này không bình thường, nếu tâm tư Vạn Tuế gia không ở chỗ của tỷ thì cũng chẳng sao. Nhưng không thể để người lại vì một bên nào đó mà bỏ bê triều chính, tỷ phải đi gặp Hoàng hậu”

Như Uyển vội vàng chạy theo Lan Nhi.

Kiệu liễn dừng lại trước cung Hoàng hậu. Cảnh Điềm dìu tay Lan Nhi xuống kiệu. Nàng nhanh chóng tiến vào điện. Vừa đẩy cửa vào, Hoàng hậu ngồi bên gian phía Đông liền đứng dậy, cười trêu chọc: “Chà, không biết ngọn gió nào lại thổi Quý phi đến chỗ của bản cung”

Lan Nhi nhoẻn môi cười nhạt, nàng khuỵu nhẹ gối thỉnh an. Hoàng hậu xua tay cho người mang ghế cho nàng. Lan Nhi và Như Uyển ngồi chỉnh tề trên ghế. Hoàng hậu ngồi trên sạp, nhẹ nâng tách trà lên hưởng một ngụm nhỏ. Lan Nhi khẽ cười nói: “Hoàng hậu nương nương quả thực nhàn hạ quá nhỉ. Vạn Tuế gia bây giờ thế nào không biết nương nương có còn để tâm hay không”

Hoàng hậu đặt tách trà bằng sứ thanh hoa xuống bàn, nàng ta lấy khăn tơ trong người nhẹ lau miệng, dùng giọng nhẹ nói: “Vạn Tuế gia gần đây không đến chỗ của Quý phi nên Quý phi mới đến đây tìm bản cung hay sao”

Lan Nhi cười như không, nàng đưa tay nghịch bộ diêu phượng hoàng trên búi tóc, nói: “Nếu chỉ vì như thế mà thần thiếp tìm đến đây thì thật là hao tâm tổn sức..” nàng liếc nhìn sắc mặt của Hoàng hậu, nàng ta dường như đã giận rồi nhưng ngoài mặt vẫn giữ nét đoan trang, thanh khiết: “Nhưng chuyện này thì thiếp thật sự cần nhờ đến nương nương”

Đàn hương trong phòng toả hương nghi ngúc, trong điện khói toả lờ mờ tựa tiên cảnh. Từng mành treo thuỷ mặc rủ xuống chạm sàn như dòng thác trắng được vẽ lên muôn hình vạn trạng. Hoàng hậu ngồi trên sạp, lưng thẳng tắp, hộ giáp ba tấc bằng đồng mạ vàng khảm ngọc mắt mèo. Nàng ta cười phì, bảo: “Có chuyện gì mà Quý phi còn phải nhờ đến bản cung”.

Lan Nhi hơi cúi đầu, nàng vẫn giữ nét cười, dịu dàng đáp: “Thiếp cần người ra tay giúp thiếp có thể tách Tứ Xuân ra khỏi Vạn Tuế gia”



Hoàng hậu cười hì, nàng ta lấy tay che miệng, từ từ nói: “Vậy mà cô lại bảo là không phải tìm bản cung để giành lấy Vạn Tuế gia. Vậy thì việc cô đang làm là gì đây. Vả lại không phải quyền quản lý hậu cung đang nằm trong tay cô hay sao. Cô muốn làm gì mà không được, cần gì đến bản cung”

Lan Nhi đứng dậy, đến cạnh Hoàng hậu, nói: “Dù thiếp có được quyền quản lý hậu cung đi chăng nữa, suy cho cùng thiếp cũng chỉ là thứ thiếp, Hoàng hậu nương nương mới là chính thất. Là người thật sự đứng đầu hậu cung, thiếp chẳng qua là giúp người quản lý mà thôi, cuối cùng vẫn là người cao quý”

Hoàng hậu liếc nhìn Lan Nhi một cái, nhẹ giọng: “Cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi”

Lan Nhi thầm cười, nói: “Thiếp chỉ xin Hoàng hậu nương nương cho thiếp có thể mượn tạm Phượng ấn, để có thể.”

Lời còn chưa dứt, Hoàng hậu đã vội cắt lời: “Xằng bậy, ngươi muốn đoạt lấy ngôi vị Hoàng hậu này hay sao”

Lan Nhi hơi khuỵu người, Như Uyển có chút hốt hoảng vội đỡ lời: “Hoàng hậu nương nương bớt giận, tỷ tỷ thật sự không có ý đó”

Lan Nhi nhẹ nhàng dìu Hoàng hậu ngồi xuống, nàng ta như hờn dỗi không muốn nhìn mặt Lan Nhi. Nàng chợt phì cười, nói: “Hoàng hậu nương nương bớt giận, thiếp thật sự không có ý đó. Thiếp chỉ nói đến khi thời cơ chín mùi thì thiếp có thể mượn Phượng ấn để trừng trị yêu nghiệt hại nước hại dân”

Hoàng hậu như nguôi đi mấy phần, nàng ta ngẫm một hồi, nói: “Chỉ có vậy thôi sao”

Lan Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, từ tốn bảo: “Hoàng hậu nương nương đúng là người biết nhìn thấu sự việc”, Lan Nhi dừng lại liếc nhìn quanh, Hoàng hậu hiểu ý liền cho tất cả cung nhân lui ra, Lan Nhi mới tiếp lời: “Gần đây thiếp thấy sức khoẻ Vạn Tuế gia kém đi rất nhiều, sắc mặt cũng xanh xao thiếu sức sống, thiếp không biết đám người đó đã làm gì Vạn Tuế gia

Hoàng hậu ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Cô nói cũng phải, thật sự gần đây Vạn Tuế gia trông khác đi rất nhiều. Được rồi cứ để bản cung có người đi dò thám xem rốt cuộc những đêm này Vạn Tuế gia đã làm gì”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.