Hoàng đế và Hoàng hậu rời đi ít lâu, Như Uyển yếu ớt tựa cành khô giữa cơn giông tố. Nàng cố gắng níu chặt lấy tay Lan Nhi, dùng hết sức lực còn sót lại cất giọng thều thào: “ Tỷ tỷ, tai nạn hôm nay không phải do muội bất cẩn trượt chân, là có kẻ muốn hại muội…”
Lan Nhi sửng sốt nắm chặt lấy tay Như Uyển, hỏi: “ Là ai hại muội, nhưng tại sao vừa nãy Vạn Tuế gia ở đây muội lại không nói chứ”
Như Uyển khẽ lắc đầu, hai hàng lệ lăn dài trên gò má tái nhạt. Nàng ta uất ức nhìn Lan Nhi mà tuôn lệ, Như Uyển yếu ớt nói: “ Vừa rồi có Hoàng hậu ở đấy, muội không thể nói được. Hoàng hậu là người không đơn giản, hai chúng ta và Hoàng hậu bên ngoài tuy không có gì, nhưng thật ra bên trong thế nào tỷ và muội đều hiểu rất rõ. Muội không muốn để ả ta biết”
Lan Nhi trông thấy dáng vẻ của Như Uyển lúc này trong lòng không khỏi xót xa, nàng đỡ Như Uyển ngả lưng vào gối hoa. Mái tóc vẫn còn ướt của Như Uyển thấm vào gối độn hoa khô, khiến vỏ gối chuyển màu. Lan Nhi dịu dàng vén gọn tóc mai thấm nước đang dính vào mặt Như Uyển, hỏi: “ Muội có đoán được ai đã làm hay không?”
Như Uyển nhìn Lan Nhi hồi lâu, nàng ta muốn nói nhưng lời đến miệng lại thôi. Chốc sau, Như Uyển mới chịu nói: “ Muội hôm nay đã có vài qua lại với… Thục tần, nàng ta mỉa mai tỷ, muội không kiềm được nên mới nói nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-cung-bi-su/3489845/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.