Ánh trăng xanh soi rọi hai bóng lưng trải dài trên mặt đá lưu ly, trùng trùng vô tận. Tia sáng len lõi qua chiếc mũ đội đầu lộ ra gương mặt trắng như ngọc, tiểu thái giám ngẩng đầu nhìn về phía cung Càn Thanh. Ánh mắt bị thu hút bởi nét đẹp hùng vũ, hoành tráng ấy.
Tên tiểu thái giám bên cạnh thấy thế, nhẹ giọng bảo:" Lan tiểu chủ! Người không được ngẩng đầu, như vậy ngộ nhỡ có ai phát hiện thì nguy to". Lan Nhi ừ một cái rồi khom lưng cúi người, học theo dáng vẻ tên tiểu thái giám kia.
Cả hai vừa đến trường nhai, từ phía trước áng vào hai bóng dáng nữ nhân đang tiến đến. Họ càng tiếng đến gần, Lan Nhi liền nhận ra đấy là Lệ Hân và Linh Chi. Họ chỉ cách Lan Nhi khoảng một trượng, âm thanh tiếng nói của Lệ Hân vang vãng cả con đường:" Linh Chi! Ngươi nghĩ xem tại sao Vạn Tuế gia đến giờ cũng mới triệu ta hai lần, rốt cuộc ta có gì kém hơn so với bọn họ chứ?".
Linh Chi người hơi khom, tay cầm đèn soi từng bước chân cho Lệ Hân:" Tiểu chủ không cần vội, chẳng qua là do Vạn Tuế gia chỉ vừa mới đăng cơ chưa được bao lâu, nên mới chuyên tâm vào chính sự, người như tiểu chủ sau này không làm Hoàng Quý phi cũng sẽ là Quý phi".
Lệ Hân không kìm được mà bật cười thành tiếng. Lệ Hân vịn tay Linh Chi đi đến càng lúc càng gần với Lan Nhi. Tiểu thái giám Tiểu Ninh Tử đã quen phận làm nô. Khi thấy quý nhân đến liền nép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-cung-bi-su/2868289/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.