Hạ đi thu đến, từng cơn gió se lạnh sát vào người làm cho con người ta cứ muốn cuộn tròn trong chăn. Tuy vẫn chưa vào đông nhưng cái lạnh vẫn ve vãng nơi Tử Cấm thành. Màn đêm u tối càng làm cho cái lạnh tăng thêm vài phần.
Dưỡng Tâm điện ngói vàng tường son, vài ba thị vệ đứng canh trước điện. Hoàng Đế ngồi trong noãn các, người mặc long bào vàng, thêu họa tiết rồng viền lông thú. Hoàng Đế nghiêng đầu, chăm chú đọc tấu chương.
Cạnh hắn là bóng lưng cao gầy, với bộ xiêm y màu lục, chầm chậm mài mực. Ánh đèn mập mờ soi lên bàn tay trắng nõn, như đang phát sáng trên nền mực đen. Gương mặt hồng hào, đôi mài thanh mãnh, đôi mi cụp xuống chăm chú mài mực. Lan Nhi đặt thỏi mực xuống bàn, mang nghiên mực đến cạnh Hoàng Đế:" Vạn Tuế gia! Thiếp mài mực xong rồi".
Hoàng Đế nhìn nghiên mài, giương ánh mắt đầy tình ý sang Lan Nhi:" Nàng gọi trẫm là gì?". Ánh mắt ấy như gọn lửa cháy rực cạnh mặt nàng. Hai má Lan Nhi ửng đỏ tựa quả đào, e thẹn đáp:" Vạn... Vạn Tuế gia..."
Giữa hai chân mài hắn chau lại, đôi mài đen rậm sắc như thanh trường đao. Hoàng Đế dùn giọng như giận dỗi:" Hừ! Vạn Tuế gia sao? Nghe thật xa lạ".
Lan Nhi thẹn thùng, nũng nịu:" Thế thiếp phải gọi Người là gì?". Hoàng Đế đưa tay vịn cằm, suy nghĩ hồi lâu đáp:" Gọi Dịch Trữ! Nàng thấy thế nào?".
Lời vừa dứt, nàng liền quỳ sạp xuống sàn, cúi đầu:" Tần thiếp không dám".
Hắn nhìn nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-cung-bi-su/2868283/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.