Cánh cửa từ từ mở ra, ánh mắt Lan Nhi hướng theo phía ánh sáng bên ngoài truyền vào. Nàng bất giác cười ngọt, tiến đến quỳ xuống:" Vạn Tuế gia!".
Hoàng Đế đi đến cạnh nàng, càm tay đỡ nàng đứng lên, bảo:" Chỉ có trẫm và nàng cần gì lễ giáo phức tạp chứ?"
Lan Nhi mỉm cười, cúi đầu, hơi khụy gối:" Hồi Vạn Tuế gia! Đây là Phụng Tiên điện, trước mắt liệt tổ liệt tông, thiếp không dám thất lễ".
"Thôi được rồi, tùy nàng vậy", hắn đi đến bàn Lan Nhi ngồi, lấy lên xem, nói:" Nàng chép kinh à".
"Vâng", Lan Nhi liếc nhìn tượng Phật kim thân trong điện, có chút e sợ, nói:" Thiếp chép kinh cho Khang Từ Thái hậu".
Hai chữ 'Thái hậu' vừa phát ra, long nhan Hoàng Đế liền biến sắc. Giữa hai chân mài rậm chau lại, hắn đến cạnh Lan Nhi, khẽ nói:" Nàng không cần phải làm như thế này đâu, dù gì thì cũng..."
Lan Nhi liếc nhìn Hoàng Đế, lại nhìn lên bài vị Khang Từ Thái hậu. Nàng có chút e dè, kéo tay Hoàng Đế ra khỏi điện. Lan Nhi quét mắt nhìn quanh, ra hiệu Xuân Cơ bảo đám người canh gác đi ra xa. Khi thấy xung quanh vắng vẻ, nàng mới nói:" Dù gì bà ấy cũng là do thiếp... nên mới thành ra như vậy. Với cả, đêm qua thiếp... thiếp thấy bà ấy đến tìm thiếp..."
Hoàng Đế vội che miệng Lan Nhi lại, nhìn quanh, nói:" Lan Nhi, nàng không làm gì Thái hậu, bà ấy do bị bạo bệnh băng thệ, không liên quan đến nàng".
Song Hoàng Đế kéo nàng lại vào trong, cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-cung-bi-su/2868265/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.