Chương trước
Chương sau
Muội muội Trương Hoan  từng nói qua “Thời gian như là cái đùi gà cay, khi ngươi vừa ăn thì thật cay, nhưng bất tri bất giác thì ngươi cũng ăn xong rồi.”

Lời này thật sự là vô nghĩa, phải không?= =

Nhoáng lên một cái đã năm năm, Thái tử gia mười ba tuổi.

Tứ bánh bao 9 tuổi. Cả ngày xoay quanh bát bát đọc bối thư.

Lão đại mười lăm tuổi. Gần nhất thực phiền, thực phiền. Phải khai phủ, phải thành hôn ………

Tam bánh bao 11 tuổi. Gần nhất thực buồn bực, đại ca không có việc gì thì lôi hắn đi giáo tràng làm gì? Vũ kỹ hắn lại không tốt …..

Ngũ ngũ 8 tuổi. Cầm lấy sách Thái tử ca ca cấp, đọc hăng say nha ….

Thất thất bảy tuổi. Đi theo ngũ ca đọc sách thực vui vẻ………..

Bát bát sáu tuổi. Cùng tứ ca chơi trốn kiếm thần mã, thật hảo hảo lắm!!

Cửu cửu 5 tuổi, thập thập 5 tuổi. Cả ngày ôm nhau cùng chơi ráp hình thực vui vẻ!!

Ân, còn có thập nhất, thập nhị …….. Trước mắt còn có một thập tam bánh bao cùng thập tứ bánh bao đều nằm trong ngực mẫu thân.

Nhìn nhóm bánh bao, Thái tử thực vui sướng.

Trừ bỏ một cái bánh bao…………

Thái tử gia đã mười ba, dáng người càng thêm tú nhã, đôi mắt trầm tĩnh như hồ, lưu chuyển nhiều lưu quang, bên miệng cười yếu ớt, tươi cười đạm mạc, rồi lại lộ ra cỗ tao nhã quý khí không tự giác, có lẽ là bởi vì gắn liền với thời gian lắng đọng lại, có lẽ là bởi vì những khổ sở đã trải qua  , Thái tử gia cầm lấy cây quạt, đạp lên ánh dương quang rực rỡ mà đi, một thân sâu sắc đạm nhã, giống như rượu lâu năm, vô tình uống rồi sẽ khó quên.

Bất quá, đương sự lại không có tự giác như thế, đến Từ Hòa cung thỉnh an xong, cùng thái hoàng thái hậu  nói chuyện, Thái tử gia lắc lư tiêu sái đi ra  , nghĩ xem có nên đi thăm ngũ ngũ thất thất?

Chuyển qua hành lang uốn, nghênh diện đi tới mội tiểu hài tử mập mạp sáu tuổi. Tươi cười thật là đáng yêu, thấy Thái tử gia lại cười đến sáng lạn.

Nhưng Thái tử gia mặt mày  vừa nhíu, lập tức triển khai tươi cười nhạt nhẽo lộ ra xa lánh “Tiểu lục. Đi Càn Thanh cung thỉnh an sao?” Nhìn Dận Tộ chuyển phương hướng, đường kia thông tới Càn Thanh cung.

Lục a ca Dận Tộ tiến lên tươi cười lượng lượng “Tiểu lục bái kiến Thái tử ca ca, Thái tử ca ca cát tường.”

Thái tử gia phất tay, ý bảo đứng dậy “Tiểu lục đứng dậy đi.”

Dận Tộ đứng dậy, tươi cười vẫn thực sáng lạn “Tiểu lục mới vừa đi àn Thanh cung thỉnh an xong, Thái tử ca ca cũng muốn đi sao?”

Thái tử gia tươi cười nhạt nhẽo, xua tay, rất rõ ràng  “Không đi. Tiểu lục, có việc thì ngươi nên đi thôi.”

Dận Tộ cúi chào chỉ lễ cáo biệt. Lúc gần đi, tặng kèm một tươi cười đáng yêu.

Nhìn Dận Tộ đi xa, mặt mày Thái tử gia không tự giác khẽ nhíu mày.

Bánh bao Dận Tộ này thực phiền toái……… Tuy nói bánh bao này vì cánh bướm mà sinh ra, chính là, không nghĩ tới a, Dận Tộ bánh bao lại trưởng thành. Tuy rằng chỉ có sáu tuổi……..

Thái tử gia nhìn trời, bánh bao sáu tuổi nha, tuổi tuy nhỏ, chính là tâm tư so với lão tứ còn nhiều hơn, động tác nhỏ không bộc lỗ rõ, nhưng việc làm lại biểu hiện không ít ……..

Tỷ như nói, cố ý đánh ngã tiểu bát, còn oa oa khóc lớn……..

Tái tỷ như nói, khi mình ngã xuống nước, hiện trường lại cố tình chỉ có tiểu bát cùng hai người bọn họ……….. Nếu không phải mình cùng lão tứ bảo hộ, tiểu bát khẳng định sẽ bị phạt!

Tiểu Tốt Tử tiến lên nói “Thái tử điện hạ, lục a ca hôm nay còn đi Từ Hòa cung từ sáng …..”

Thái tử gia không để ý tới, ngược lại hỏi “Tứ a ca, tứ a ca đang làm gì?”

“Tứ a ca hôm nay đi Vô Dật trai xong liền chạy đến chỗ bát a ca …….”

Thái tử gia hắc tuyến. Điều làm Thái tử gia lo lắng nhất chính là, người được đời sau gọi là Hạ Nhâm hoàng đế sao cả ngày đều làm việc không đàng hoàng nha?!

Mỗi ngày không có việc gì đều chạy đến chỗ tiểu bát của ngươi làm chi?! Tiểu bát của ngươi mới có 6 tuổi thôi đó nha, hiểu không?!

“Đi, cùng gia thăm bát a ca đi!” Thái tử gia cắn răng.

———————————————————————————-

Lục a ca Dận Tộ chuyển tới hành lang gấp khúc, mới thu liễm tươi cười trên mặt, vẻ mặt âm trầm.

Nhớ tới khi nãy mình ở Càn Thanh cung làm nũng thế nào cũng không được hoàng a mã cho đi thu vây. Trong lòng bực bội, hắn thật sự rất muốn đi, cũng chỉ có đi mới có thể từng bước tăng lợi thế về mình.

Hắn muốn thành hoàng tử trẻ nhất Đại Thanh được cho đi thu vây!

[ Nguyệt: Đừng hỏi ta thu vây là gì nha. Thực sự cũng không có biết. Ta nghĩ là săn bắn vào thu nhưng mà nó cũng chỉ quăng có 2 chữ thu vây thui..]

Chỉ có như vậy, chỉ có như vậy, mới gia tăng được lợi thế của bản thân , tựa như đời trước, các a ca ở a ca viện đều làm như nhau …………..

Nhớ tới Thái tử gia, Thái tử gia đạp lên ánh dương quang mà đi, trong phút chốc,  mình thật sự hoảng hốt.

Quả nhiên, tú nhã tuấn mỹ, phong tư vô song.

Thật sự, làm cho người ta muốn hủy hoại hắn!

Cho dù hắn đã bất đồng khi xưa  , nhưng mình vẫn chán ghét hắn, thật sâu chán ghét hắn! Trong lòng kêu gào phá hủy hắn!

Thái giám đi theo sau nơm nớp lo sợ, liều mạng cúi đầu thực thấp, chỉ sợ tâm tình lục a ca không tốt sẽ lấy mình trút giận.

Hít một hơi thật sâu, giương mắt nhìn Tiểu Kì Tử bên người, trong mắt xẹt qua một tia hận lệ, Tiểu Kì Tử này cùng Tiểu Tốt Tử trong Thừa Kiền cung có cảm tình không tồi thì phải? Có lẽ mình có thể lợi dụng.

“Tiểu Kì Tử, gia không phải đã nói sao, túi hương này gia không thích, ngươi để lại cho gia làm gì?!” Ngữ khí Lục a ca âm trầm nói “Người tới, đem cẩu nô tài này kéo xuống trượng đánh cho gia!”

Tiểu Kì Tử trắng bệch mặt, cũng không dám thanh minh, để người ta kéo mình xuống đánh.

Đã rời khỏi hành lang, Thái tử gia nghe được tiếng kêu thảm thiết, nhíu mày, đứng lại “Sao lại thế này?”

Tiểu Thuận Tử  tiến lên, thấp giọng nói “Là lục a ca ở trượng đánh Tiểu Kì Tử ………”

Một bên Tiểu Tốt Tử nghe xong, thân mình run lên, ánh mắt nảy lên nồng đậm lo lắng.

Trượng đánh?! Tiểu Kì Tử không phải thái giám bên người tiểu lục sao? Lại lấy thái giám bên người ra trút giận? Là do ở Càn Thanh cung bị lơ đi sao?

Thái tử gia thần sắc lạnh lùng, cho nên hắn không thích tiểu lục bánh bao, động bất động liền lấy tiểu thái giám trút giận! Nghe nói tiểu lục ở a ca viện đã trượng đánh tiểu thái giám không phải chỉ một hai lần  , dường như gần nhất còn đánh chết ngươi? Mới sáu tuổi đã thô bạo như vậy?!

Tiểu Kì Tử tựa hồ so với tiểu lục lớn hơn bốn tuổi? Mới đứa nhỏ mười tuổi…….

Đã nhận qua giáo dục hiện đại suốt 18 năm, Thái tử gia không thể làm như không thấy…….. Huống chi trong lòng hắn còn đã đốt lửa ……….

Thái tử gia xoay người hướng tiếng kêu thảm thiết đi đến, Tiểu Thuận Tử  vội vàng tiến lên ngăn lại, thấp giọng khuyên nhủ “Thái tử điện hạ, ngài không phải muốn đi chỗ bát a ca sao?”

Tiểu Tốt Tử muốn nói lại thôi, ánh mắt có chờ đợi lại có do dự.

Thái tử gia khẽ nâng mắt, tựa tiếu phi tiếu “Tiểu Thuận Tử, ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử?”

Tiểu Thuận Tử  run lên, vội vàng lui ra, đã biết quá phận  . Chính là….. Nhìn bóng dáng Thái tử gia đi nhanh, trong lòng Tiểu Thuận Tử  lo lắng, vừa nãy đã Tô Ma Lạp Cô ma ma mắng………….

Làm một tiểu thái giám đủ tư cách,  khi chủ tử làm chuyện bất lợi với mình, phải khuyên ngăn chủ tử!

Thái tử gia, Tô Ma Lạp Cô mama đã phân phó, không thể làm cho ngài cùng lục a ca xung đột nha!

Đi theo phía sau Thái tử gia, một bên oán trách trừng hướng Tiểu Tốt Tử, thấp giọng bất mãn nói “Tốt Tử, ngươi sao không hỗ trợ ta khuyên bảo?”

Ánh mắt Tiểu Tốt Tử phức tạp, thấp giọng hồi đáp “Thuận Tử, Tiểu Kì Tử kia là biểu đệ của ta ……..”

Tiểu Thuận Tử  cảm thấy kỳ lạ.

——————————————————–

Tiểu Kì Tử quỳ rạp trên mặt đất, hai gã thái giám thân cao thể tráng nghi, cầm lấy đại bản tử, trượng đánh thật mạnh.

Lục a ca Dận Tộ ngồi trên ghế, thần tình lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Thái tử gia một tiếng thanh xích “Dừng tay!”

Thái giám thấy là Thái tử gia, có chút do dự, nhìn mắt lục a ca, khi lục a ca ý bảo thôi, mới hạ bản tử.

Thái tử gia thấy, trong lòng trầm xuống, thản nhiên nhìn tiểu lục “Tiểu lục, ngươi đang làm cái gì?”

Lục a ca Dận Tộ cười, làm nhạt đi lạnh lùng vừa nãy, cúi chào chỉ lễ “Dận Tộ bái kiến Thái tử ca ca, ca ca cát tường.”

Thái tử gia chậm rãi phất tay, ý bảo đứng dậy, quét mắt nhìn Tiểu Kì Tử nằm trên mặt đất đã bất tỉnh nhân sự, trong lòng căm tức, hoàng a mã trì cung thậm nghiêm, nói như vậy, chủ tử giáo huấn nô tài cũng không chuyện hiếm lạ, nhưng, trượng đánh tiểu thái giám cho tới bây giờ cũng không quá nặng tay, tiểu lục này hôm nay muốn phá hư quy củ của Tử Cấm thành? Hay là muốn tính kế cái gì?

Thái tử gia chậm rãi đem tầm mắt chuyển tới ở trên người Dận Tộ tươi cười sáng lạn trước mặt mình “Đây là có chuyện gì?”

Dận Tộ một bộ ảo não “Cẩu nô tài này rất không hiểu chuyện, đệ đệ chỉ giáo huấn một chút. Không nghĩ tới đã quấy nhiễu Thái tử ca ca. Đệ đệ ở đây, cấp ca ca bồi tội.”

Nói xong, thật đúng là cúi chào chỉ lễ.

Thái tử gia trong lòng mỉm cười, giáo huấn? Nếu muốn giáo huấn, ngươi sao không đóng cửa ở nhà giáo huấn, cần lôi ra giữa ngự hoa viên này sao? Không phải là muốn để gia hạ bộ sao? Ha hả, được a, tiểu lục, dám cùng gia ngoạn? Đi! Gia hôm nay liền cùng ngươi ngoạn ngoạn!

“Tiểu lục đa lễ. Bất quá, nếu tiểu lục ngươi kính cô một tiếng ca ca, ca ca hôm nay đành lắm miệng nói một câu ” Thái tử gia phe phẩy cây quạt, chậm rì rì tiêu sái đến vị trí trước của Dận Tộ, gợi lên khóe miệng cười, nhưng lại hơn một phần tùy ý cùng tiêu sái.

Dận Tộ nhìn Thái tử gia tự nhiên mà ngồi vào vị trí của mình như vậy, tươi cười sáng lạn có chút căng cứng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười tiến lên “Đệ đệ thỉnh ca ca chỉ giáo.” Mặt mày hiện lên một tia âm trầm.

Thái tử gia phe phẩy cây quạt, chỉa chỉa Tiểu Kì Tử quỳ rạp trên mặt đất đã muốn hôn mê, thấm thía nói “Tiểu lục, Tiểu Kì Tử là thái giám bên người ngươi, hắn chiếu cố ngươi ăn chiếu cố ngươi mặc nghe lời ngươi làm  …………… Nói theo cách khác, chính là cái bóng của ngươi nha, ngươi hôm nay đem cái bóng của mình ra đánh, không phải nói cho mọi người, cái bóng của ngươi phạm sai lầm sao? Vậy, bóng dáng phạm sai lầm, lúc đó chẳng phải ngươi cũng phạm sai lầm sao?” Nói xong lời cuối cùng, còn vỗ vỗ đầu Dận Tộ đang sắc mặt trở nên âm trầm “Còn có,  tối trọng yếu một chút, tiểu lục, không phải có câu nói là đóng cửa đánh chó sao? Về sau a, giáo huấn nô tài nô tỳ hay những chuyện tương tự, đóng cửa lại sẽ không ai biết! Ngươi xem xem nơi này….. Ngự hoa viên, đây là nơi công cộng, không chỉ làm ngươi mất mặt, ngươi còn tạo ra tạp âm, vừa mới cô đã gần tới a ca viện, mà vẫn còn nghe được thanh âm giết heo của Tiểu Kì Tử …….. Hoàn hảo, hôm nay ngươi nhiễu đến chính là cô! Nếu quấy nhiễu đến hoàng a mã, vậy không tốt ………”

Cười tủm tỉm nhìn sắc mặt Dận Tộ một hồi xanh một hồi đỏ, Thái tử gia thản nhiên đứng dậy, phủi phủi áo choàng “Được rồi, gia cũng nên đi trở về…….. Tiểu lục nha, tìm người đem Tiểu Kì Tử kéo đi thôi, phải cẩn thận bộ mặt nha.”

Dứt lời, Thái tử gia nghênh ngang tiêu sái mà rời đi.

Lục a ca cường cười, cúi chào chỉ lễ nhìn theo Thái tử gia đi xa, mới mặt âm trầm, oán hận trừng mắt nhìn Tiểu Kì Tử còn hôn mê trên mặt đất “Phế vật!”

Mà Thái tử gia đi xa, mới thu hồi tươi cười trên mặt, vẻ mặt trầm tư, Dận Tộ này bất quá mới sáu tuổi, sao lắm tâm tư như thế?

Hơn nữa, làm việc tuy không cao minh, nhưng cũng rất khá.

Bình thường ở trước mặt hoàng a mã làm nũng tùy hứng, thường thường khách sao, hôm nay còn làm chuyện như vậy, nếu gia nhịn không được cùng hắn nổi lên xung đột, nó đã có thể đến trước mặt hoàng a mã cáo hắn nhất trạng đi?

“Thái tử điện hạ?” Tiểu Tốt Tử nhịn không được tiến lên, không để ý Tiểu Thuận Tử  kéo lại, mạnh mẽ quỳ gối trước mặt Thái tử gia.

Thái tử gia hoảng sợ, lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm sắc mặt Tiểu Tốt Tử đầy nước mắt, kích động bi phẫn, tiểu tử này làm sao vậy? Bất quá, mặc kệ như thế nào, cũng không thể ở đây, nơi này là chỗ công cộng nha! Thái tử gia nhíu mày, thấp giọng trách cứ “Đứng lên! Đây cũng không phải là Thừa Kiền cung!”

Tiểu Tốt Tử mạnh mẽ kéo Tiểu Thuận Tử  đứng lên, chà xát nước mắt, tiến lên từng bước, rạp thắt lưng, thanh âm áp lực nức nở nói “Thái tử điện hạ, ngài sao không cứu Tiểu Kì Tử …….”

Thái tử gia sửng sốt, Tiểu Kì Tử? “Ngươi cùng Tiểu Kì Tử là……….?”

“Hồi Thái tử điện hạ, Tiểu Kì Tử là  biểu đệ nô tài ……..”

Thái tử gia vừa nghe, lập tức giận tái mặt, trách mắng “Ngươi muốn cứu hắn?! Ta xem ngươi là muốn hại hắn! Trong cung quy củ ngươi đều đã quên?!” Dứt lời, Thái tử gia xoay người, nhanh rời đi, đi phía trước, ném một câu “Tiểu Thuận Tử, ngươi đi nội vụ phủ tìm Lăng Phổ đại nhân, lần trước gia kêu hắn làm mấy đồ vật còn chưa thấy đem đến đâu?”

Nhãn tình Tiểu Thuận Tử  sáng lên, vội vàng khom người đáp “ Rõ!”

Tiểu Tốt Tử chà xát mặt, có chút không rõ nhìn về phía Tiểu Thuận Tử

“Tốt Tử, biểu đệ ngươi được cứu rồi!” Tiểu Thuận Tử  hạ giọng hưng phấn nói, nhìn đến Tiểu Kì Tử một bộ thê thảm, trong lòng Tiểu Thuận Tử  cũng thật khó chịu, đều là thái giám na……. Tiếp theo, gõ đầu Tiểu Tốt Tử  “Ngươi ngu ngốc, Tiểu Kì Tử là người lục a ca, Thái tử điện hạ nếu cứu hắn, sẽ chỉ làm Tiểu Kì Tử ở nơi của lục a ca chịu khổ! Hơn nữa, ngươi cùng Tiểu Kì Tử lại là thân thích, quy củ trong cung ngươi cũng không phải không biết! Nếu để cho người ta biết ngươi cùng Tiểu Kì Tử quan hệ, ngươi cũng đừng nghĩ ở Thừa Kiền cung! Hoàn hảo, hiện tại, có Lăng Phổ đại nhân, ta đã nhất định cứu được! Thái tử điện hạ là cứu như thế đó!”

Tiểu Tốt Tử vừa nghe, ánh mắt ảm đạm liền sáng. Tiếp theo lại uể oải lên, thanh âm nghẹn ngào nói “Ngươi không biết, Thuận Tử, nhìn Tiểu Kì Tử bị đánh như vậy, lòng đều nhanh nát, Tiểu Kì Tử nha, Tiểu Kì Tử mới mười tuổi, thời điểm cậu ta đưa hắn tiến cung, khóc cầu ta chiếu cố hắn  nhiều hơn ……… Vốn nghĩ đến nếu ở chỗ lục a ca sẽ tốt lắm, ai biết…..”

Tiểu Thuận Tử  thở dài, vỗ vỗ bả vai Tiểu Tốt Tử “ Tốt Tử, ngươi cũng đừng khổ sở, loại chuyện này cũng không  có biện pháp nha……..”

Hoàn hảo, mình cùng Tiểu Tốt Tử gặp được một hảo chủ tử ……..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.