Hình dạng tượng gỗ không đủ vuông vắn, rơi xuống đất xong còn lăn thêm hai vòng nữa.
Dị động này khiến mọi người đều chú ý, song hiện tại Lý Ý Lan quan trọng hơn, nên cũng chẳng ai đoái hoài đến nó.
Chỉ có Trương Triều là khá cẩn thận, lúc đi ngang qua có dùng mũi chân đẩy nó ra cách mấy thước, tránh trường hợp ai đó bất cẩn giẫm nát vật chứng.
Sau khi phun ra mớ máu đờm kia, Lý Ý Lan được đặt nằm thẳng xuống mặt đất, tốt xấu gì cũng đã hô hấp trở lại, tuy chỉ thở thoi thóp thôi nhưng vẫn đủ khiến mọi người vui mừng.
Tri Tân ngồi dưới đất, lòng bàn tay áp lên ngực Lý Ý Lan, nơi đó phập phồng yếu ớt, tựa như đom đóm buổi sáng lúc tỏ lúc mờ, nhưng đom đóm tuy nhỏ vẫn tỏa hào quang, không sợ hãi đêm đen – thứ khiến người ta mù quáng nhất, Lý Ý Lan khá giống nó.
Sinh mệnh không dài, vừa đông vừa bận, Tri Tân rất thích loài vật nhỏ này.
Người quan tâm hắn đều có mặt ở đây, Tri Tâm lấy lại bình tĩnh, nỗi lo lắng rút đi như thủy triều, tầm mắt lập tức hướng đến bức tượng gỗ phía ngoài đám đông.
Trái tim nhảy vọt tới họng nay đã trở về trong lồng ngực, mọi người bấy giờ mới phát hiện phòng này không thể nào ở được nữa, sắc hương vị đầy đủ, quá sức buồn nôn.
Giang Thu Bình nghĩ đàn hương có công dụng an thần, đại sư lại am hiểu y thuật, mà Lý Ý lan mỗi khi rảnh rỗi cũng thích ghé phòng y, bèn đề nghị: “Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-nhac/497078/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.