Xuân Ý các phải tới đêm mới mở, thế là chiều hôm đó Lý Ý Lan bất ngờ rơi vào tình cảnh chẳng có việc gì để làm.
Trước mắt tuy còn có manh mối nhưng chưa thể nắm giữ được, thích khách vẫn chưa chịu hé răng, Lưu Kiều và La Lục Tử thì cách xa ngàn dặm, Lữ Xuyên ra ngoài chưa về.
Giang Thu Bình đứng ngồi không yên, lại muốn đến nhà lao.
Trương Triều không yên lòng, Ký Thanh và Ngô Kim thì là muốn hóng hớt nên cũng đòi đi theo, nhưng mà Lý Ý Lan không cho.
Trong lòng hắn kỳ thực cũng rất sốt ruột, nhưng khiến thích khách phát hiện mình bị giám sát thì cũng không phải chuyện tốt lành gì, những kẻ giỏi che giấu đó có ánh mắt rất sắc bén, bọn chúng sẽ nhận ra tầm quan trọng mình nên lấn lướt cao giá hơn, đến lúc đó càng khó cạy miệng chúng.
Mọi người không cách nào phản bác, đành kiên nhẫn rúc trong hậu viện chờ đợi.
Ngô Kim là người thẳng tính, hắn vỗ bàn cất giọng sang sảng: “Theo ta thấy thì cần gì đợi đến tối mới điều tra! Cái chỗ làm loại nghề kia, ban ngày mới không cần lo không có ai, cứ đạp cửa xông vào là bắt được ít nhất hai người trên giường rồi, cứ tóm lấy tra hỏi không được sao, tội gì phải ở đây lãng phí thời gian?”
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, có vẻ không ngờ một người ngay thẳng như hắn lại không ít lần ra vào chốn khói hoa.
Ký Thanh tặc lưỡi nói: “Ít nhất? Nói vậy là huynh còn định tóm ba bốn người hay gì?”
Ngô Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-nhac/497073/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.