“Chuyện gì a?” Ta hỏi . Bởi vì hiện tại thắt lưng đã thư thái, vì thế tâm tình của ta cũng không còn khó chịu , bởi vậy, ta quyết định không truy cứu nha đầu suýt thì hại ta gẫy lưng , thừa dịp đang hảo tâm thì nên quan tâm một chút .
Đương nhiên, trang phục hiện tại của ta —— trường bào thanh sắc bằng tơ lụa, tóc cũng dùng một dải dây buộc thanh sắc mềm mại , nhìn một cái liền có thể gọi ta là “ công tử” , khiến lòng ta rất vui , cũng chỉ vì một nguyên nhân nho nhỏ đó thôi
“Ta không trộm của họ , bọn họ lại ép ta nói chính ta lấy trộm … Còn muốn đem ta bán vào kĩ viện … Van cầu ngươi … Van cầu.. Cứu cứu ta…” Nước mắt từng giọt rơi xuống, lại bị tiểu cô nương lau đi , nhìn kĩ cũng là một tiểu nữ hài xinh đẹp thanh tú động lòng người .
Một tiểu cô nương xinh đẹp, khả ái như thế mà khóc cầu ngươi bang trợ , ta chắc ngươi cũng không thể cự tuyệt nha
Nhưng mà ta cự tuyệt , ta rất sợ rắc rối , không thể vì nàng đẹp hay đáng thương mà có thể động lòng , mà nhìn nha đầu này , nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là một cô nương đoan chính mà thôi .
Ai… Thực sự rắc rối a, ta thật muốn một cước đá bay nàng đi , nhưng không thể làm hỏng hình tượng nha .
“Vật kia của bọn họ bao nhiêu tiền ?”
“Cát tường ngọc nhà ta là bảo vật vô giá , là cha ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-nhac/497062/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.