Ta cùng phụ hoàng vừa đến , toàn thể văn võ bá quan , phi tử , tài tử tất cả đều đứng lên, sau đó quỳ rạp xuống đất hô muôn năm, khiến cái lỗ tai ta đều nhanh hỏng .
Phụ hoàng cứ thế ôm ta đi đến long ỷ , ngồi xuống rồi nói “Bình thân!”
Có ngu ngốc cũng có thể nhận thấy được các loại ánh mắt dị dạng đang không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm ta , đố kị có , mơ ước có , dò xét có … theo phỏng đoán của ta … Ta bị nhìn đến lông tơ đều dựng thẳng đứng , khó chịu muốn chết, một người rõ ràng đang giận , cứ hung hăn nhìn ta —— ta cũng không kiêng nể gì trừng lại hắn .
Kháo! Nhìn cái gì! Chưa thấy qua hài tử siêu cấp khả ái như ta sao ! !
Xem ra biện pháp này cũng không tệ lắm, kẻ đó cũng lập tức không dám nhìn ta thêm chút nào nữa , nhưng còn có một vài ngươi có vẻ da mặt hơi bị dầy nha , ta trừng vậy mà lại coi như không thấy, càng có người còn đối ta tươi cười trong sáng —— tỷ như cái người mặc long bào thanh sắc kia , thôi coi như ta miễn cưỡng có thể tiếp thu người này . Về phần muốn nhìn mà không dám , con ngươi thì lại lộ ra tà khí , thì đại biểu chính là hoàng hậu đó nha , ánh mắt thập phần đố kị ta , nhưng bên ngoài lại giả trang bình tĩnh .
Ta có quá khứ không mấy hay ho , nếu không bình tĩnh lại thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-nhac/268461/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.