Cổ nhân thuyết “Thiên vô hề trắc phong vân “, những lời này thật đúng là TM có đạo lý!
[TM: Chửi tục
Thiên vô hề trắc phong vân : Trời không quản chuyện gió mây , đại ý là lúc gặp nạn thì cầu trời vô ích đấy thôi]
Vân Hàm Tiếu ta lớn lên ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, cao quý ưu nhã ( tự nhận ) … Có bao nhiêu kẻ theo đuổi , ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng ta là một công tử phong lưu anh tuấn tiêu sai ( bla bla ) , ngươi tuyệt đối đừng mong có một phân nửa tâm của ta .
Nghĩ không ra ta là một thanh niên tốt đến vậy , trong thời gian tới sẽ đóng góp công sức thật lớn cho tổ quốc, thế mà có thể bị kẻ làm công ở cao ốc bắt cóc làm con tin , ai… Quả nhiên thiên tài vận khổ nha ! (Oái , sao đã thành thiên tài rồi …)
Đại khái cũng là do bản thân lớn lên ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, cao quý ưu nhã… Nhưng còn may chán , kẻ bắt cóc kia trước kia rời đi cũng không ( thèm ) giết ta , an trí an an ổn ổn ta ở một chiếc ghế sô pha bốn chân vô cùng thỏa mái , sô pha thực sự nhuyễn, ngồi rất thoải mái, đối với người vừa bị kẻ bắt cóc túm qua túm lại , quăng tái quăng hồi mà nói , cái này quả thực là một sự hưởng thụ a!
Ta phi thường thỏa mãn thở dài một hơi, nhưng cái kẻ ngồi đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-nhac/268455/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.