Hành quán nằm ở phía sau Quốc tử giám, cách Đại Tướng Quốc tự rất gần, từ con đường này có thể thấy được đỉnh vàng sáng chói của bảo điện.
Điều này là do Vương Kính Nguyên phát hiện ra. Đạo sĩ ngáp ngắn ngáp dài suốt dọc đường, trong lúc liếc mắt lên thì chợt nhác thấy ánh váng nguy nga tráng lệ. Mang theo đôi mắt đang nhập nhèm ướt nước, hắn lập tức hào hứng hỏi quản sự: “Công công, đó là nơi nào vậy? Trông khí thế quá đi.”
Vị công công này có một khuôn mặt tươi cười, tính cách cũng hết sức bình dị gần gũi, không hề đánh giá đây có phản lần đầu hắn đến kinh thành hay không, được hỏi gì thì đều đáp nấy.
Lý Ý Lan quen ngủ nông giấc, lúc này trong ba người hắn có vẻ tỉnh táo nhất, hắn nghe vậy liền quay sang cười bảo với Tri Tân: “Khéo ghê, cách ngay gần luôn, nghỉ ngơi xong ngươi đi bộ sang là có thể gặp pháp tôn rồi.”
Tri Tân nhìn nửa đoạn mái nhà giống hệt Từ Bi tự, bỗng dưng lại thấy nhớ nhà, lần này y xuống núi cũng khá lâu, bị ngăn cách tin tức, không biết sư phụ có khoẻ mạnh hay chăng.
Y đáp “Ừm” rồi cười nói: “Chứng tỏ ta đi chuyến này là đúng đắn, mọi việc đều thuận lợi cả.”
Lý Ý Lan nhướn mày bảo: “Trận gió lạnh tối qua cũng là thuận lợi sao?”
“Vẫn ổn mà.” Tri Tân sụt sịt mũi, cảm giác xoang mũi không thông thoáng như thường nữa, chắc bị nhiễm phong hàn rồi, cơ mà y vẫn tỏ ra vô tư lắm: “Ít nhất thì ngươi vẫn thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-nhac-dam-my/4082773/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.