Không biết Tri Tân chế ra linh đan diệu dược gì mà mới uống một lượt đã khiến Lưu Vân Thảo tỉnh lại. Lý Ý Lan vui mừng khôn xiết, trước tiên nịnh nọt Tri Tân mấy câu rồi lập tức bảo ngục tốt nọ đi tới phòng ăn thông báo cho mọi người, còn hai người họ thì vào trong nhà lao trước.
Sau thời gian một chén trà, hai người dừng trước cửa phòng giam chữ Thần, người trong phòng đã ngồi dậy tựa vào bờ tường, đang nhắm nghiền hai mắt.
Lưu Vân Thảo mặc áo tù mỏng manh nhưng chẳng đắp chăn che người mà chỉ đắp hờ lên chân, dường như chẳng thấy lạnh. Vết thương cũng làm tê liệt thính lực của y, Lý Ý Lan và Tri Tân đã đi tới trước mặt mà y vẫn không hề phát hiện.
Ngục tốt thấy kẻ này ngạo mạn vô lễ, bèn lớn tiếng nhắc nhở: “Phạm nhân, đại nhân nhà ta tới gặp ngươi đấy, còn không mau hành lễ đi!”
Lưu Vân Thảo bấy giờ mới mở mắt ra, trong cơn mơ màng, y nhìn thấy đề hình quan đặt một chén thuốc xuống giường.
Bộ đồ đen và hành động tương tự khiến y thảng thốt, mơ hồ nhớ tới rất nhiều năm trước, cũng từng có một người bưng nước, đưa thuốc cho y giống như thế này. Có điều, nếu như thế gian thật sự có luân hồi, có lẽ qua mấy năm nữa người ấy sẽ thành thân rồi, còn bản thân y thì bị giam cầm ở nơi nhỏ bé này, cho dù muốn bảo vệ Viên Ninh cũng phải cậy nhờ kẻ khác.
Lưu Vân Thảo đau đớn cụp mắt xuống, vươn tay cầm lấy chén thuốc, nói câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-nhac-dam-my/4082760/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.