Giả thiết đã thành lập, vậy đồ vật trong tay bức tượng gỗ này đi đâu rồi? Muốn biết đáp án này thì giống như há miệng chờ sung rụng vậy, Tri Tân nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng có đầu mối gì, trong đầu toàn là những câu hỏi.
“Tiểu sư phụ?” Chủ sạp chờ y trả tiền mà thấy y cứ cụp mắt im re hồi lâu, chỉ lo y đổi ý giữa chừng, liền vội thúc giục, “Ngài muốn lấy cả cái này hả? Nếu ngài mua thì ta tính rẻ cho, mua hai món tổng là năm văn tiền.”
Dù sao cũng là tiền của Lý Ý Lan, con rối gỗ này dường như cũng có duyên với vụ án, Tri Tân không chần chừ nữa mà liền trả tiền rồi mang nó đi.
Mang đi thì dễ, nhưng lại dẫn đến một vấn đề cấp bách khác. Nếu giờ đã có hướng suy nghĩ rồi, vậy liệu có nên nhân lúc chưa đi xa mà quay lại báo cho Lý Ý Lan một tiếng không?
Trong giây lát, mạch suy nghĩ của Tri Tân quanh quanh quẩn quẩn mấy hồi, cuối cùng vẫn gạt bỏ ý định bất chợt này đi.
Đây chẳng qua chỉ là một suy đoán tình cờ, y có thể đưa con rối cho phu xe, nhờ người ta mang về cho Lý Ý Lan, như vậy mới là một công đôi việc, y sẽ không đi lệch khỏi mục đích ban đầu, Lý Ý Lan cũng có thể nhận được lời nhắc nhở.
Chỉ là hội ngộ thì khó, chia lìa thì dễ. Tri Tân vén áo cà sa leo lên xe ngựa, lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn phiền, nhủ thầm rằng: Có lẽ từ nay mình sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-nhac-dam-my/4082736/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.