Lý Ý Lan vui thì vui, nhưng vô sự không ghé điện Tam Bảo, hắn vẫn phải nhanh chóp nghênh đón Tri Tân tiến vào phòng chính.
Sau khi nhìn thấy bức tượng Thấp Bà tinh xảo kia, phản ứng của Tri Tân khác hẳn mọi người, y khiêm nhường bái một cái sau đó mới nâng nó lên bằng cả hai tay.
Là người trong giáo môn, hiểu biết sẽ phong phú hơn, những gì Tri Tân nhìn ra từ món đồ này quả thật cũng nhiều hơn chư vị ở đây một chút.
Y nhẹ nhàng xoay bức tượng trong tay một vòng, ngắm nghía cẩn thận xong mới nói: “Đây là một pho tượng Lâm Già[1], Thấp Bà là một trong ba vị thần chính của Phạn phái, tồn tài một vài kiểu hình tượng khác nhau trong dân gian, Lâm Già là một trong số đó. Lâm Già trong tiếng Phạn có nghĩa là sinh thực khí, bởi vậy Lâm Già và thần Thấp Bà tượng trưng cho hùng vĩ và tái sinh.”
Ký Thanh chẳng phải học trò giỏi giang gì, cậu chàng nghe vậy thì lập tức ghé lại gần Lý Ý Lan, thì thầm với Lục ca nhà mình: “Ngày xưa thì đuổi đánh người ta đi, giờ lại đưa cái đồ tượng trưng cho hùng với chả vĩ, huynh nghĩ có phải tên thợ mộc này cô đơn lâu quá nên muốn làm lành với vợ rồi đẻ đứa con không?”
Lý Ý Lan: “……”
Hắn bận nghe đại sư nói chuyện, không hơi đâu để ý tới Ký Thanh, vậy nên bèn dùng ánh mắt “Đệ nói lắm quá đấy” để xua nhóc tùy tùng đi.
Ký Thanh chẳng ăn rơ với hắn được, nhưng cậu cảm thấy suy đoán của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-nhac-dam-my/4082719/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.