Hắn nói hoa mai nở, sau khi bước vào nhà lao này, Tri Tân dường như ngửi thấy một mùi mai nhàn nhạt thật.
Như có như không, khi ngửi lại thì chẳng còn nữa, vậy nên đến tận khi ngồi xuống, tâm trí Tri Tân vẫn đặt trên hương hoa mai kia, chỉ trong nhất niệm đã ngộ đạo thiền.
Vạn cảnh bản nhàn, duy nhân tự náo[1].
(Vạn vật vốn yên tĩnh, chỉ có lòng người là náo động.)
Trong ngục không có trà, Lý Ý Lan thấy có hơi thất lễ song không biểu hiện ra, hắn vào thẳng đề tài chính: “Do yêu cầu của vụ án, ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo đại sư.”
Tri Tân: “Mời nói.”
Lý Ý Lan khách khí nói: “Không biết nhờ loại nhân duyên nào, khiến ta có may mắn được gặp gỡ đại sư ở nơi này?”
Đáp án thực sự của câu hỏi này liên quan đến nội vụ của Từ Bi tự, Tri Tân không muốn lừa dối hắn, song cũng không muốn nói cho hắn biết sự thật, đành úp mở: “Từ Bi tự bị mất một thứ, đối với thế gian thì không có tác dụng gì lớn, nhưng với chùa ta thì nó lại mang ý nghĩa phi phàm, phương trượng ủy thác ta xuống núi đi tìm, mục đích chuyến này của ta chính là hướng đến Chiêu Đàn tự.”
Chiêu Đàn tự là một ngôi chùa cổ ở phía Bắc ngoại thành Nhiêu Lâm, tiếng tăm có lẽ không sánh được với Từ Bi tự, nhưng tín đồ ở địa phương cũng không ít, mùng chín tháng này có pháp hội, Tri Tân đến chính là vì thế, tuy nhiên Lý Ý Lan mới tới nên không biết về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-nhac-dam-my/4082698/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.