Mùa đông ở Thành Đô bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc bất ngờ. Sông Mân Giang tràn ngập từng lớp sương trắng, lan tỏa khắp toàn thành, khiến nó như chìm vào một đại dương trắng xóa. Duy chỉ có mái hiên và mái ngói lộ ra trên biển sương trắng, mái cong của Thanh Dương Cung đứng trên mặt biển.
Tiêu Côn ấn Kim Long xuống, đáp xuống gần cửa thành.
“Cứ như vậy, chúng ta sẽ không có ngựa nữa. Rời khỏi Thành Đô thì làm sao? Tổng không thể cứ đi bộ mãi được?” Triều Sinh tuy rằng mọi việc tùy theo ý mình, nhưng gặp phải Hạng Huyền với số thủ đoạn càng cao, thực sự có chút không chống đỡ nổi.
“Tiêu Côn muốn ngự long.” Hạng Huyền nói: “Nên hỏi hắn đi.”
Tiêu Côn: “Là hai người các ngươi cứ ở Quán Giang Khẩu lê la.”
Hạng Huyền sửa lời: “Mua lại là được, mang theo ngựa lỉnh kỉnh, phiền phức lắm.”
Triều Sinh: “Được thôi.”
Hạng Huyền xưa nay đã như vậy. Tọa kỵ có thể tùy ý thả đi. Thức ăn mà không thể ăn thì không cần miễn cưỡng bạc đãi chính mình. Huống chi còn có rồng để đi, cưỡi ngựa làm gì?
“Sau đó ta chịu trách nhiệm báo cáo.” Hạng Huyền hiếm khi nghiêm túc nói: “Hai ngươi cố gắng đừng nói gì, cũng đừng lộn xộn đồ vật của Thanh Dương Cung.”
Tiêu Côn: “Vừa hay ta cũng không muốn nói dối, giao cho ngươi đấy.”
Hạng Huyền nhảy lên chiếc xe bò chạy xuyên qua trong thành, ném nửa bạc vụn vào trong ống tre. Tiêu Côn cuối cùng cũng biết tác phong tiêu tiền như nước của hắn. Cả ba đi nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-mong-hoa-luc-phi-thien-da-tuong/4666326/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.