Dù Hạng Huyền và Tiêu Côn có kiến thức rộng đến đâu, họ vẫn như đang lạc trong mơ.
Ước chừng vài phút, vô số ý niệm lướt qua trong đầu Hạng Huyền: Nó rốt cuộc là cái gì? Đồ vật? Yêu quái? Một cái đầu của một người tu tiên nào đó bị phong ấn?
Những gì nó nói có đáng tin không? Cái gọi là thiên mệnh là gì? Bảo vật cổ xưa được cất giấu trong địa cung của Chùa Phật Cung này, sự ảo diệu của nó nằm ở chỗ công bố thiên mệnh của nhân gian?
Tiêu Côn là người đầu tiên lấy lại tinh thần: “Ai hỏi trước?”
Hạng Huyền há hốc mồm, nói: “Cho ta kinh ngạc một lát đã. Ta… thật không dám giấu giếm, ta vẫn luôn cho rằng bên trong là ngọc tỷ truyền quốc. Tin tức mà Quách đại nhân nhận được, chính là như vậy.”
Hạng Huyền nhìn về phía Tiêu Côn, chần chờ một lát. Y vẫn chưa thể phán đoán cái “đầu” này rốt cuộc là thứ gì: một yêu quái bị phong ấn mấy ngàn năm, trong lòng đầy phẫn hận chỉ muốn mượn cơ hội dụ dỗ họ để trả thù, hay thật sự là một pháp bảo độc nhất vô nhị trên đời.
“Ngươi đã sớm biết ư?” Hạng Huyền kinh ngạc nói.
Dù Tiêu Côn kinh ngạc, nhưng biểu cảm đó rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
“Sao lại là ngọc tỷ loại tục vật ấy chứ?” Tiêu Côn nói: “Không lâu trước đây ta đã đọc được về vật này trong sách cổ Huyền Điểu. Tương truyền đây là một pháp bảo có thể biết được mọi việc trong quá khứ, tương lai và hiện tại, đã tồn tại trên đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-mong-hoa-luc-phi-thien-da-tuong/4666314/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.