Lần đột kích này cũng không phải chủ lực của hải tặc, nhưng có hai mươi chiến thuyền, binh lực của Vệ Tiểu Điển có phần không tương xứng. Nhưng do đám hải tặc ô hợp chỉ huy hành động không bằng quân chính quy, sau khi chiến đấu kịch liệt nửa ngày, đã tháo chạy. Trong lúc chiến sự gay cấn, Phục Ưng Hào của Vệ Tiểu Điển áp chế ngay trung tâm, hứng lấy quá nửa công kích của địch, thân tàu bị hao tổn nghiêm trọng. Lúc về, Lý An Sở với danh nghĩa quân sư, quân y, đại bộ phận thời gian đều cứu người. Vệ Tiểu Điển vì giận hắn theo tới nơi nguy hiểm, vẫn không chịu nói một lời. Mà Lý An Sở từ trước đến nay tính tình nhu hòa, lại là người dễ gần, cũng không so đo, cứu người trị bệnh sau lại tò tò theo sau Vệ Tiểu Điển nói ngọt.
Không xa cảng mấy, sức gió đột nhiên mạnh thêm, Vệ Tiểu Điển lệnh cho thương binh tập trung sang thuyền phía trước, bên cạnh là thuyền hộ vệ. Lý An Sở chỉ huy di chuyển thương binh trên Phục Ưng Hào lại ra boong tàu đứng cạnh Vệ Tiểu Điển.
Vệ Tiểu Điển cáu kỉnh xoay người sang chỗ khác, còn chưa kịp hờn một câu, đột nhiên nghe thấy tiếng rắc rắc kì quái, ngẩng đầu thấy ngay cột buômg bị tổn hại quá nặng chịu không được gió mạnh mà gãy ngang, đang hướng thẳng xuống đầu hắn. Tướng sĩ trên thuyền đồng loạt kinh hô, Lý An Sở phi tới đón, trở mình che cho Vệ Tiểu Điển, cột buồm đổ xuống sát lưng hắn, vật ra boong tàu.
Trịnh Nghị cùng vài người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-ket-luc/147458/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.