Vệ lão tướng quân Vệ Hoành hiện tại cảm thấy cực kì hạnh phúc. Bởi vì bảo bối thiếu gia nhà ông từ sau năm mười tuổi không bao giờ để cho người cha là ông ôm nữa, hôm nay hắn lại phá lệ, về nhà liền vọt vào lòng ông, cuộn mình lại, nhưng không khóc không ồn ào, giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Vệ Hoành một chút cũng không để ý loại tư thế này là sao, vừa thấy mãn nguyện ôm con, vừa cân nhắc xem có ai có bản lĩnh làm cho thiếu gia của ổng thành như này để ổng còn đi cám ơn người ta.
Đáng tiếc phí công tung hoa cảm ơn, ngày vui ngắn chẳng tày gang, mới nửa canh giờ, Vệ Tiểu Điển liền đứng phắt dậy, gạt phăng người cha già đáng thương qua bên, cầm bảo kiếm đến hậu viện luyện công cùng cọc gỗ bá bá, đánh chém đến quá nửa đêm, làm cho Vệ Hoành ngủ không yên, cũng không dám lên tiếng kháng nghị.
Vệ lão tướng quân còn vui buồn lẫn lộn, thì Hải Ninh Vương mệt nhọc một ngày, xem như đã thành một người cha thê thảm. Quận chúa Phù Dung được nuông chiều, từ khi biết Thanh Bình Kết Lục cùng bỏ về, lập tức hét một tiếng, đại thịnh nộ, đem một lầu thêu vừa đập vừa phá thành một đống gạch vụn. Hải Ninh Vương nhất thời né không kịp, bị con gái quăng tặng một bình hoa lớn vào thắt lưng, nửa ngày không trở lại bình thường được. Chỉ tiếc đám người cầu hôn đang tranh giành nhau đầu rơi máu chảy không nhìn thấy màn mưa dập gió vùi này, nếu không có xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-binh-ket-luc/147456/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.