Người kia vừa sụt sịt vừa đáp: "Im… Im miệng".
Sau ngày hôm đó, bởi Tiểu Mãn ngăn cản, nói rằng bụng cậu đã bị bóng đập đau, nên Thẩm Tử Thiện đã không đá bóng suốt một thời gian dài. Cha Tiểu Mãn cũng không nhắc lại chuyện mở cánh cửa nhỏ kia ra nữa. Thẩm Tử Thiện sợ mẹ biết, chỉ đành bỏ qua.
Nhà bên cạnh lại có vẻ náo nhiệt vô cùng. Không biết là có chuyện vui gì mà họ bày tiệc, còn dựng thêm cả đài diễn kịch, mời con hát về ca múa suốt ba ngày liền. Thẩm Tử Thiện đến từ miền Nam, chưa bao giờ được xem kịch nào mà ồn ào như thế.
Buổi trưa ngày thứ hai, cậu không kiềm lòng được mà hỏi cha rằng ông có thể đưa mình đi xem được hay không. Cha cậu vừa mới về nhà. Ông trút bỏ vẻ đạo mạo, bế con lên rồi nắn mặt cậu, đồng thời nói với vẻ có lỗi:
- Mấy hôm nay phủ Thành đang bày tiệc đính hôn cho con gái, chỉ có thân thích mới đến được thôi. Chúng ta không sang được đâu con.
Sau khi lên trung học, Thẩm Tử Thiện mới hiểu tại sao mỗi lần nhắc đến nhà họ Thành, dường như cha đều có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại không bày tỏ ra.
Khi bông hoa tường vi cuối cùng rụng xuống, con gái cả nhà họ Thành xuất giá. Hôm đó tiếng pháo nổ trong ngõ cứ liên miên không dứt, vườn hoa trong phủ Thành có đến hơn trăm bàn tiệc, khách khứa đi lại như mắc cửi. Người đến ăn cưới cũng kì lạ lắm, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-bich/2601470/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.