Cuộc sống giống như tiếng đàn du dương, lúc trầm lúc bổng.
Rất rất lâu sau này, Tây Dã hồi tưởng cuộc đời nhỏ bé của mình trong tù, chỉ luôn nhớ về đoạn thời gian kia.
Đua xe đạp từ trường về nhà kho, thi giải đề nhanh, cùng nhau thảo luận vài chủ đề thú vị, cùng nhau nấu ăn sau khi tan học, cậu học rất nhanh, sau đó lại cùng nhau thi xem ai nấu ngon hơn....
Ngay cả khi Lục Tẫn ở trong tù nắm lấy cổ áo cậu với đôi mắt giận dữ đỏ au: "Cậu cho rằng tôi muốn sống cùng cậu sao? Không ai điên mà muốn ở cùng một kẻ tâm thần! Cậu cảm thấy cuộc sống sinh hoạt quá hạnh phúc phải không, là do tôi bố thí, tôi đang thương hại cậu đấy!"
Cậu vẫn chỉ nhớ đến khoảng thời gian đẹp đẽ kia.
Tây Dã thích đi một đôi giày thể thao. Đôi giày mang kiểu dáng cổ điển của Adidas, màu trắng tinh, rất sạch sẽ.
Một ngày nọ, Tây Dã giẫm lên đôi giày này, cắn miếng bánh bao thịt Lục Tẫn mua, nói nhỏ: "Này, Lục Tẫn. Để cảm ơn cậu đã mua bánh bao cho tôi, tôi lại nói cho cậu một bí mật nhé?"
Nghe thấy hai từ bí mật, thân thể Lục Tẫn bất động vài giây. Anh quăng chiếc cặp ở sofa cho Tây Dã, vứt hai chiếc bao đã dùng đêm qua vào thùng rác: ".....Cậu có nhiều bí mật thật đấy."
Tây Dã bắt lấy, chờ Lục Tẫn bước ra cửa thì cậu ghét sát vào tai anh, cố làm ra vẻ nghiêm túc: "Bí mật của tôi là——"
Lục Tẫn không nhúc nhích "......."
"Tôi siêu siêu thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-bang-cung-sao-troi/1177400/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.