Trong bữa ăn không hề có tiếng nói chuyện, hai người chỉ chuyên tâm dùng cơm. Thanh Thương mặc dù không câu nệ, nhưng cũng chỉ ăn một chút. Lạc Thừa Ảnh trước giờ đều không khách sáo với hắn, cũng không cần thiết phải như vậy, thấy hắn ăn ít cũng không hỏi thăm quan tâm, những vấn đề tinh tế trong chuyện tình cảm như thế này đối với y mà nói, đúng là có chút xa vời. Nhưng sau đó, Lạc Thừa Ảnh dường như nhớ ra cái gì, không chút do dự liền mở miệng.
"Vào đi." Vừa dứt lời, hai cánh cửa mở ra, Thanh Thương chậm rãi đi vào, Lạc Thừa Ảnh đang ngồi trên giường, hoặc là nói, y đang đợi hắn. Nâng mắt nhìn lên, Lạc Thừa Ảnh chỉ choàng một kiện sa y mỏng màu trắng, cũng không biết là thuận tiện cho ai... Thanh Thương đi đến trước cửa sổ, nhìn biểu tình bình tĩnh hai mắt nhắm lại của Lạc Thừa Ảnh, đáy lòng nổi lên một chút tự giễu: thật chưa thấy qua ai lúc này mà còn có thể bình thản (qt: lão tăng nhập định) như vậy...
Chậm rãi cởi bỏ từng kiện áo treo lên giá y, Thanh Thương ngồi xuống bên cạnh. Lạc Thừa Ảnh gần ngay trước mắt, lại như một tòa núi băng, xa không thể chạm. Một tay đỡ lấy eo y nhẹ nhàng thả xuống giường, nhìn khuôn mặt không chút phòng bị cũng không hề có chút phản ứng, trong lòng Thanh Thương đau đớn: từ trước đến nay không hay, cùng người mình thương yêu một chỗ, vậy mà cũng sẽ đau lòng... Từng lớp lụa trắng buông xuống cũng không dậy nổi bất cứ tác dụng gì, nụ hôn nhỏ vụn đồng thời rơi xuống cần cổ thon dài của Lạc Thừa Ảnh. Thanh Thương chỉ chăm chú hôn, hôn, hai tay bảo hộ Lạc Thừa Ảnh ôm vào lòng, nhưng không thể có quá nhiều động tác, hết thảy đều là dựa theo quy định mà tiến hành. Bởi vì, dù có là cận thị, cũng tuyệt đối không thể khinh nhờn giáo chủ!
Người chính mình luôn tâm tâm niệm niệm không hề phòng bị nằm trong lòng, Thừa Ảnh, ta đã nhiều lần muốn gọi tên ngươi, nhưng ta không thể; nhiều lúc không nhẫn nhịn muốn yêu ngươi, nhưng ta không thể; nhiều lúc ta nghĩ muốn cùng ngươi trải qua những đêm ân ái triền miên, nhưng ta không thể! Ta cả đời này cũng không thể! Thừa Ảnh, ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều như thế nào không? Ngươi có biết, ta nhẫn nại có bao nhiêu thống khổ không?...
Rốt cuộc cũng không thể bỏ qua thứ gì đó trên người mình đã trở nên cứng rắn, Thanh Thương cúi người, tách hai chân Lạc Thừa Ảnh, y cũng thuận theo co lại hai chân, thuận tiện cho Thanh Thương tiến vào. Không muốn lại phân tâm suy nghĩ loạn thất bát tao, chỉ muốn cho giáo chủ có giây phút tốt đẹp nhất, đây cũng là bổn sự của y. Đưa tay lấy chiếc bình nhỏ màu tím dưới ám cách cuối giường, mở nắp bình, ngón tay quệt lấy lượng lớn cao dược, một tay nâng eo Lạc thừa Ảnh, tay có cao dược đưa đến phía sau Lạc Thừa Ảnh, cẩn thận khai phá. Thủ pháp của Thanh Thương vô cùng dịu dàng và chậm chạp, thế nhưng Lạc Thừa Ảnh vẫn có chút khó chịu nhíu mày. Lúc này trong lòng Thanh Thương có chút đau xót, bọn họ làm chuyện này mười năm, Lạc Thừa Ảnh từ trước đến nay đều như vậy tâm không tạp niệm lãnh tĩnh tựa băng sơn, có dược vật tốt nhất, sao hắn lại không phản ứng cho được, hơn nữa Lạc Thừa Ảnh lại có chút không tự nhiên, khiến cho huyệt động phía sau co rút. Đây thật sự là...
Mười năm, đều là như thế này...
Thanh Thương trong lòng oán thầm, nhưng lại cái gì cũng không nói, động tác cũng thả chậm, từng chút một kiên nhẫn khuếch trương. Còn tiếp tục như vậy nữa, y cũng sắp nhịn không được. Liều mạng xem nhẹ chỗ đã phát đau, hiện tại chỉ có thể tập trung tinh thần lên người Lạc Thừa Ảnh. Không còn cách nào khác, một tay nhàn rỗi bắt đầu vuốt ve trên đầu vai, lưng, để giúp hắn bớt khó chịu, nhưng cũng chỉ giới hạn tại địa phương này, an ủi qua loa như vậy, y cũng không cảm thấy gì, chỉ khổ hắn. Cũng may, cuối cùng cũng không phí công, cố gắng hồi lâu rốt cuộc đem ba ngón tay toàn bộ đưa vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]