Diệp Thư Từ hơi sửng sốt.
Hóa ra người vừa đi qua cô thực sự là Thẩm Tứ
Khó trách cô cảm thấy bóng lưng phía sau có chút quen thuộc, cô chỉ muốn xin ảnh từ Thi Hiểu Lôi, cũng không nhìn người phía sau.
Nếu vậy, Thẩm Tứ có nghe được cuộc nói chuyện của cô với Thi Hiểu Lôi không? Liệu cậu có tin lời nói dối vụng về của cô không?
Thẩm Tứ không biết bí mật nhỏ của cô, cũng không biết cô đang nghĩ gì, nhưng khi nghĩ đến ý định ban đầu của mình, cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ dưới đất mà chui vào.
Diệp Thư Từ dời ánh mắt đi, không dám nhìn Thẩm Tứ, hô hấp đột nhiên dồn dập.
Thật ra cô đã tiến bộ rất nhiều.
Trước đây, cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu chàng, có thể nói chuyện với cậu một cách nhẹ nhàng mà không bị phát hiện ra tâm tư nhỏ của mình, đây là thành quả của sự nỗ lực trong thời gian dài.
Mất vài giây, cô mới nhận ra mình hơi bất lịch sự, vội nói: "Thẩm Tứ, cảm ơn cậu."
Thẩm Tứ cười khẽ, vẫn rất dịu dàng: "Giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt mà, sắp thi đại học rồi, nghĩ lại, cả cấp ba tôi còn chưa chụp được mấy tấm đâu."
"Thật ra ý tưởng của cậu đã cho tôi gợi ý khá hay."
Nụ cười của thiếu niên chân thành và sáng ngời, nhưng Diệp Thư Từ lại chột dạ, thêm một chút tư vị khó tả.
"Làm sao mà cậu có ảnh?"
"Thầy Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-tham-men/3034888/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.