Khóe môi Diệp Thư Từ không tự chủ được hơi nhếch lên, độ cong càng lúc càng lớn.
Ý tứ trong lời nói của Thẩm Tứ rất rõ ràng.
— Đây là tin đồn.
Diệp Thư Từ không khỏi cong môi nở nụ cười, trong lòng vui vẻ không thôi: "Vừa rồi tôi đi lấy nước."
Sợ Thẩm Tứ nghĩ nhiều, lại vội vàng bổ sung: "Tình cờ nghe được."
Thẩm Tứ chậm rãi cười nói: "Thứ bảy tôi ở nhà cả ngày."
"Người khác nói không nhất định sẽ đúng, biết không?" Thẩm Tứ nói: "Chuyện gì không biết, cứ hỏi tôi."
"Tôi nói với cậu hết."
Rõ ràng chỉ là một câu rất bình thường, thậm chí là khách sáo, một chút ái muội cũng không có, nhưng không hiểu sao Diệp Thư Từ lại nghe ra được ý tứ chiều chuộng.
Tối nay tổ Diệp Thư Từ trực, Chu Tử Kỳ và Diệp Thư Từ chung tổ, nhưng tối nay Chu Tử Kỳ có việc, nên Thẩm Tứ thay cậu ta trực.
Thẩm Tứ phụ trách quét lớp, còn Diệp Thư Từ thì sắp xếp bàn ghế và đổ rác, cũng chính là đã giải quyết xong nhiệm vụ, thầy Trần sắp xếp như vậy, vì bình thường Diệp Thư Từ làm việc rất nghiêm túc.
Những bạn học trực nhật phụ trách quét lớp, lau sàn và đổ rác đều đã rời đi, chỉ còn lại Diệp Thư Từ.
Nhưng chỉ cần Thẩm Tứ còn ở đó, đều có thể thu hút ánh mắt của Diệp Thư Từ, nhưng vừa quay người, Thẩm Tứ đã biến mất.
Học tập cả một ngày, Diệp Thư Từ mệt đến mức cảm thấy chóng mặt, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-tham-men/3034865/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.