Sau đó, Diệp Thư Từ đã quên mất Thẩm Tứ cúp điện thoại như thế nào, chỉ nhớ rõ vô số cảm xúc tràn ngập trong thâm tâm, đồng thời cũng nhấn chìm cô.
Thiếu niên của cô là người tốt nhất.
Diệp Thư Từ mở miệng, một lúc sau mới nói: "Cảm ơn cậu."
Thẩm Tứ cười: "Không có việc gì."
Cô vốn tưởng cậu cũng có chút cảm xúc với cô, nhưng khi nhìn nụ cười nhạt trên môi Thẩm Tứ, những suy nghĩ ái muội đó nhanh chóng ném ra sau đầu.
Thẩm Tứ chỉ là một thiếu niên tốt bụng.
Tựa như lần đầu cô rung động, người nọ cũng chỉ tiện tay giúp cô thôi.
Cô không nên mơ tưởng quá nhiều.
Nhưng.
Thẩm Tứ đứng trước Diệp Thư Từ, nhìn bóng dáng cao lớn của cậu chàng, trong lòng dâng lên nỗi buồn phiền không giải thích được, Diệp Thư Từ tiến lên hai bước, trên người cậu tỏa ra một mùi thơm nhẹ dễ chịu.
Chắc không phải hương nước hoa, mùi rất nhẹ, có lẽ là mùi sữa tắm.
Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng hỏi: "Thẩm Tứ, có lúc cậu cũng phải bất lực sao?"
Cô bất lực rất nhiều chuyện, chẳng hạn như áp lực từ ba mẹ, tính tình không chịu nhận thua, và tình yêu thầm kín không có hy vọng của cô.
Còn Thẩm Tứ thì sao? Một Thẩm Tứ như thiên chi kiêu tử?
Cậu chàng quay mặt đi, trầm mặc vài giây, rũ mắt nhìn cô một cái: "Rất nhiều."
Đây là câu trả lời mà Diệp Thư Từ không nghĩ đến.
Cậu chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-tham-men/3034861/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.