Cho dù có Thẩm Tứ đồng hành cùng, Diệp Thư Từ vẫn không thả lỏng, cô luôn cảm thấy Lâm Nam có thể sẽ tìm cô nữa. 
Một tuần nữa trôi qua, quả nhiên Lâm Nam đã gửi tin nhắn đến. 
Đó là giấy chứng nhận bệnh trầm cảm. 
Lâm Nam: [ Thư Từ, em thấy đấy, trạng thái tinh thần của tôi có vấn đề, tôi nghĩ em nên chịu một phần trách nhiệm. ] 
Diệp Thư Từ phóng to bức ảnh, không phải giả, cô có chút chán nản, tim đập thình thịch, dường như có thứ gì đó vỡ vụn. 
Càng lo sợ điều gì, điều đó càng dễ xảy ra. 
Diệp Thư Từ hít sâu một hơi: [ Anh Lâm, bệnh trầm cảm của anh có liên quan đến tôi sao? ] 
Lâm Nam: [ Em dám nói không liên quan sao? Nếu em không cho tôi hy vọng, không yêu đương với tôi, khiến tôi buồn bực, tôi sẽ mắc bệnh sao? ] 
Diệp Thư Từ đã giải thích vô số lần cô chưa từng cho anh ta hy vọng, hai bữa cơm đầu chỉ là quy tắc khi xem mắt, chẳng phải Lâm Nam nói anh ta đã từng đi xem mắt nhiều lần rồi sao, sao đến chuyện này cũng không hiểu? 
Diệp Thư Từ: [ Anh Lâm, xin hãy đưa bằng chứng rằng tôi đang mập mờ với anh. ] 
Lâm Nam: [ Đây là chính là sự gian xảo của em, không để lại bất kỳ bằng chứng nào trên mạng, nhưng ở ngoài lại cho tôi hy vọng. ] 
Diệp Thư Từ nhất thời không nói nên lời, sợ mình nói khó nghe khiến anh ta tức giận, cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-tham-men/2955508/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.