Lâm Tranh bỏ một miếng kem vào miệng, sự thỏa mãn của đầu lưỡi khiến lúc này cô cảm thấy vui vẻ trong phút chốc.
"Con trai đi chơi với nhau không phải rất bình thường sao?"
Đặng Vi lắc đầu: "Nếu là Từ Cảnh Trừng thì nhất định sẽ không, chắc chắn cậu ta sẽ im lặng làm việc của mình, khi người khác chủ động đến tìm cậu ta nói chuyện mới hòa nhã đáp lại."
Sau khi cô ăn xong, híp mắt nhắm đến thùng rác, sau đó ném hộp kem theo hình parabol đến.
* * * Không trúng.
Thế là thở dài, đứng dậy, dùng tay nhặt lên, ném vào. Cô mới nói tiếp:
"Dù sao cậu cũng đừng học mấy cái thói xấu là được. Có điều, tớ tin với cái tính cách này của cậu, cũng không ai có thể làm hư cậu được."
Lâm Tranh gật đầu, không biết nói gì, dù sao cô cũng chưa cảm thấy Cố Dã là đứa con trai hư hỏng gì.
Nhiều lắm chỉ là có chút ham chơi, cũng hơi không cố gắng học hành..
Có điều, việc này cũng không liên quan gì đến cô.
* * *
Hôm nay Hướng Sở rất vui, người hợp tính cách như vậy đến trước mặt cậu, đánh bóng rổ còn rất trâu bò.
Khi quả bóng rổ ném khỏi tay Cố Dã rơi vững vàng xuống rổ, cậu kích động muốn gọi cậu ấy là ba ba.
Mà đến giờ nghỉ ngơi giữa hiệp, Chung Tử Khiết cùng cô chị em như hình với bóng trong lớp Nghiêm Xảo Mạn, cuối cùng cũng có cơ hội đến gần Cố Dã.
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-diu-dang/2963722/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.