“ Cháu thấy Linh Vân nhà bà thế nào?” Bà nộI Tố hỏI.
An Vũ Phong cũng thành thật trả lờI: “ À dạ, cậu ấy học giỏI, cũng rất tốt bụng, hay giúp đỡ các bạn trong những huống khó ạ. Hơn nữa chơi violin cũng rất hay ạ.”
Bà nộI Tố gật đầu tự hào: “ Mắt nhìn của cháu chuẩn đấy! Con bé là đứa cháu mà bà tự hào nhất, Linh Vân vừa ngoan ngoãn lạI vừa hiểu chuyện.” bà nắm lấy tay An Vũ Phong, cườI hiền hậu: “ Cháu là ngườI yêu con bé, bà mong cháu hãy đổI xử thật tốt vớI nó, đừng làm con bé buồn, càng không được làm con bé khóc. PhảI thật trân trọng và yêu thương con bé có biết không?”
“ Ơ cháu không phảI-” trông thấy nụ cườI hiền từ của bà nộI Tố, lờI ra đến miệng rồI nhưng An Vũ Phong lạI nuốt lạI: “ Dạ, cháu biết rồI ạ! Cháu sẽ đốI xử thật tốt vớI cậu ấy! Bà yên tâm!”
“ Được được. Thằng nhóc này được đấy!” nóI rồI bà nộI Tố lấy ra một phong bì đưa cho An Vũ Phong: “ Đây, bà lì xì cháu, cháu ngày mai chắc không ở đây được nên bà đưa luôn!”
Tố Nam liền hỏI: “ Bà, con thì sao?”
“ Thằng này, mai bà đưa! Đây cháu cầm đi!”
“ Ơ, thôi ạ. Vậy thì ngạI quá, cháu không…”
“ Bà đưa thì anh cứ cầm đi. Như con cháu trong nhà thôi!” Tố Nam cườI cườI.
“ Vậy con xin ạ. Con cảm ơn bà!” An Vũ Phong áI ngạI nhận lấy phong bì, cũng không biết làm gì hơn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-cua-hanh-phuc/3576753/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.